Cuộc Đời Ngọt Ngào Khi Có Em

Chương 37: Chương 37: Cậu vui vẻ là được




Edit: TH

Beta: Kali

Dẫn đầu chiếc xe GTR màu bạc kia là một vị thiếu gia, bên cạnh đang ôm một mỹ nữ dáng người nóng bỏng.

Thiếu gia kia huýt sáo khiêu khích, “Ôi chao, đây không phải Đứa Con Của Gió của chúng ta hay sao, tương lai muốn làm ngôi sao F1*? Mang em gái hóng mát à? Tôi có phải quấy rồi các người rồi không?”

(* Thể thức 1 hay F1, là một môn thể thao tốc độ chuyên về đua ô tô bánh hở cao nhất theo định nghĩa của Liên đoàn Ô tô Quốc tế (Fédération Internationale de l”Automobile hay FIA), cơ quan quản lý thế giới về thể thao mô tô.)

Sau lưng vị thiếu gia, một chàng trai tóc vàng khác cười nhạo, “Ha ha ha, cái gì mà Đứa Con Của Gió, mày mỗi lần thi đua xe đều bại dưới tay anh Nam! Một lần cũng không thắng được!”

Bên cạnh một người khác cũng cất giọng mỉa mai: “Tao thấy cái đội đua xe rởm kia của nó, cũng sắp giải tán rồi!”

...

Câu nói này dẫm trúng nỗi đau của Bùi Vũ Đường, cậu chàng lập tức kích động: “Tống Diệu Nam! Coi như xương cốt gãy hết, đội xe của ông đây cũng sẽ không giải tán!”

Tống Diệu Nam mở miệng: “Đúng vậy, không giải tán không giải tán, chúng mày giải tán rồi, còn ai mỗi lần đua xong đứng bét bảng nữa?”

“Ha ha ha ha ha...” Xung quanh lập tức cười to.

Bùi Vũ Đường khẽ nguyền rủa gào lên, “Tống Diệu Nam, mày đừng phách lối, lần sau gặp ở đấu trường, tao đá mày ra khỏi đường đua!”

Tên tóc vàng đàn em cười nhạo không ngớt: “Đừng chỉ biết suốt ngày bốc phét, có bản lĩnh thì đừng lần sau, hiện tại tới đấu một trận đi?”

“Lập tức đi! Đua một trận!” Những người khác cũng phụ họa.

Bùi Vũ Đường dù sao tuổi trẻ nóng nảy, lúc này đồng ý luôn: “Đấu thì đấu!”

Mấy người đối diện chỉ chờ Bùi Duật Thành nói ra câu này, lập tức cười xấu xa nhìn nhau.

Tống Diệu Nam cười như không cười, “Đấu ngay bây giờ thì không có ý nghĩa? Không bằng, đặt chút tiền đặt cược!”

Bùi Vũ Đường: “Mày muốn tiền đặt cược thế nào?”

Tống Diệu Nam: “Ha ha, rất đơn giản, nếu như tao thua, tùy mày xử lý. Nếu là mày thua, thì quỳ xuống, dập đầu ba cái, gọi tao một tiếng “ba”!”

“Tốt tốt tốt! Anh Nam ván này cược rất được!”

“Ha ha ha ha...”

Sắc mặt Bùi Vũ Đường chìm xuống: “Mày...”

Tống Diệu Nam “hey” một tiếng, “Thế nào? Không dám đánh cược? Không dám thì thôi, bỏ đi! Không miễn cưỡng!”

Bùi Vũ Đường: “Được, tao đánh cược với mày!”

Lâm Yên đứng cạnh trơ mắt nhìn nửa ngày cậu chàng hăng hái giẫm vào bẫy của đối thủ.

Bùi Duật Thành và Bùi Nam Nhứ tại sao có thể có đứa em trai ngốc như vậy?

Không thấy người ta đang cố ý chọc tức cậu ta, đào hố chôn cậu ta hay sao?

Cậu ta rõ ràng không thể thắng được mà?

Bất kể cả kĩ thuật lái xe hay tình trạng của con xe này của cậu ta, chẳng có chút phần thắng nào.

Đua xe là cái nghề đốt tiền vô cùng, cô nhìn ra được, chiếc xe này của Bùi Vũ Đường đã tốn không ít tiền tiêu vào, nhưng còn thiếu rất nhiều.

Đương nhiên, với gia thế và bối cảnh của Bùi Vũ Đường, không thể nào thiếu chút tiền ấy.

Nhưng trước đó nhìn đối thoại của đám anh em trai nhà bọn họ, Lâm Yên cũng hiểu, đoán chừng đứa nhỏ này đúng là bỏ nhà đi thật.

Những người này chắc chắn không biết thân phận thật của Bùi Vũ Đường...

Lâm Yên thực sự nhịn không được, uyển chuyển nhắc nhở vài câu, “Tam thiếu, xe này của cậu tính năng vẫn thua xe người ta một bậc... Phần thắng không lớn...”

Bùi Vũ Đường tức đến nổ phổi giận dữ mắng mỏ, “Cô biết cái gì! Đây là tôi bỏ giá cao mời người đến cải tiến hẳn hoi! Vũ khí bí mật của tôi! Tuyệt đối diệt hết đám cháu trai này!”

Lâm Yên: “...”

Được được, tôi không hiểu...

Cậu vui vẻ là được rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.