Cuộc Đời Ngọt Ngào Khi Có Em

Chương 147: Chương 147: Chẳng lẽ mặt không đau à?




Edit: Er ଲ(ⓛ ω ⓛ)ଲ

Beta: Sun

Lâm Yên đã sớm quyết định sẽ giữ khoảng cách an toàn tuyệt đối với những người có tên trong “danh sách đen” kia.

Nhưng không ngờ Vệ Từ Phong lại không dựa theo kịch bản mà nói như vậy...

Vẫn còn may lúc này nhân viên đi tới: “Vệ thiếu, hiện tại có thể bắt đầu trang điểm chưa ạ? Chúng tôi đã chuẩn bị phòng hoá trang riêng cho anh rồi, còn đặc biệt thuê thợ trang điểm giỏi nhất!”

Lông mày Vệ Từ Phong cau lại: “Phòng hoá trang riêng?”

“Đúng vậy đúng vậy, anh yên tâm. Phòng hoá trang chúng tôi đã sớm chuẩn bị xong, hoàn toàn sẽ không có người quấy rầy!” Nhân viên gật đầu.

Vệ Từ Phong: “Không cần, ở đây trang điểm luôn đi.”

“Hả, ở đây sao?” Nhân viên ngơ ngác mở miệng.

Vệ Từ Phong: “Đúng! Còn nữa, không cần sắp xếp thợ trang điểm cho tôi, thợ trang điểm của chị Yên là ai thì bảo người đấy tới trang điểm cho tôi.”

Nhân viên trợn tròn mắt, không biết nên trả lời thế nào.

Có ai không biết tính tình của đại thiếu gia Vệ Từ Phong cơ chứ, yêu cầu vô cùng hà khắc. Bọn họ đã quét dọn phòng hoá trang đến nỗi không có một hạt bụi nào, thợ trang điểm cũng chuẩn bị rất kĩ càng chỉ thiếu tắm gội đốt hương nữa thôi, kết quả bây giờ cậu ta không chỉ muốn có không gian trang điểm bình thường mà còn muốn dùng thợ trang điểm bình thường?

Đôi mắt Vệ Từ Phong hơi híp lại: “Thế nào, có vấn đề gì sao?”

Nhân viên đang không biết trả lời thế nào cho đúng thì Phùng An Hoa đi tới: “Không có vấn đề, tất nhiên là không có vấn đề gì!”

Sau đó nói với nhân viên: “ Vệ thiếu bảo làm thế nào thì làm thế đấy là được, chút chuyện này cũng làm không xong?”

“Ây... Được được, tôi đi sắp xếp ngay!” Nhân viên vẫn không hiểu gì rời đi.

Kết quả Vệ Từ Phong ngồi bên cạnh Lâm Yên bắt đầu trang điểm, thợ trang điểm cũng đổi thành Kevin.

Vệ Từ Phong rất nổi tiếng ở bên ngoài nên tất nhiên Kevin biết rất rõ, nghe thấy Vệ Từ Phong tìm mình để tạo hình, tim không khỏi nhảy lên ngưỡng 120 nhịp đập.

Trước khi trang điểm đã cẩn thận mở miệng hỏi: “Vệ thiếu, ngài có yêu cầu gì đối với trang điểm và tạo hình không?”

Ánh mắt Vệ Từ Phong liếc qua cô gái đang ngồi bên cạnh, nâng cằm lên, tự lẩm bẩm: “Tạo hình xong có thể làm cho chị gái bên cạnh mê đắm tôi điên đảo được không?”

Kevin: “...”

Anh ta rất muốn biết, rốt cuộc tại sao Vệ Từ Phong có thể thay đổi thái độ với Lâm Yên mà trong lòng lại không hề có chút gánh nặng nào như vậy, hơn nữa còn nói ra câu nói này.

Mặt của cậu ta... Chẳng lẽ không bị vả đau sao?

Khoé miệng Kevin giật giật: “Vệ thiếu, theo tôi được biết, tối hôm qua anh còn đăng một bài trên microblogging... Nội dung là gì thì tôi có thể giúp anh nhớ lại một chút là coi trọng Lâm Yên, trừ khi anh mắt mù?”

Vệ Từ Phong nhíu mày, giọng điệu “đương nhiên” nói: “Thế thì làm sao? Mắt tôi bị mù đấy, không được hả?”

Kevin: “...” Được thôi...

Trong lúc Vệ Từ Phong được trang điểm, Đa Đa và Lâm Yên vẫn đang nghĩ linh tinh: “Không đúng, chuyện này... Trước đó em ở studio làm việc lặt vặt có gặp qua Vệ Từ Phong, nhưng cậu ta lại rất khó phục vụ, nhiệt độ cà phê phải cực kì vừa miệng, đồ ăn nhất định phải là đồ từ nhà hàng tư nhân, còn có đủ loại yêu cầu mà chị không thể tưởng tượng được. Bây giờ sao lại dễ nói chuyện như vậy...”

Lâm Yên không biết người mà chính cô nhìn thấy hay người mà Đa Đa đang nói đến mới đáng tin, nhưng cô cũng không quan tâm.

Nhân lúc chờ đợi, Lâm Yên không nhịn được mở trò chơi trong điện thoại ra, vô cùng chăm chú cày nhân vật anh hùng trong game.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.