Edit: Tịch Nhan
Beta: Kim Đào
“Này, cô bạn gái tin đồn ơi, sao không lên xe thế?”
Tiếng “lên xe” của Thẩm Triều Mộ lọt vào tai Lâm Yên quả thực cùng với tiếng “lên đường đi” giống hệt nhau.
Bảo cô lên chiếc xe này?
Truyện cười kinh điển gì vậy!
Vốn dĩ ban đầu Lâm Yên cũng rất may mắn, tuy rằng đoàn phim này toàn là bẫy rập, nhưng cô chỉ cùng Vệ Từ Phong và Bùi Nam Nhứ diễn chung, nếu như không có bất ngờ gì xảy ra thì chắc cũng không chạm mặt với ai khác.
Lần đó chạm phải Hàn Dật Hiên cũng chỉ là tình cờ thôi...
Ai mà nghĩ được, ông trời không chơi thì thôi nhưng đã chơi là phải chơi một vố lớn ra trò như thế!
Đoàn phim vì để quay kịp tiến độ, phân ra hai nhóm A,B đồng thời quay phim. Lâm Yên ở nhóm B, những người còn lại thì ở nhóm A. Đoán chừng những người này đều đang quay phim kế bên cạnh, bởi vì muốn đi liên hoan nên mới cùng nhau ngồi xe của đoàn phim đi tới.
“Chuyện đó... Không... Không cần... Tôi tự đi là được rồi...” Trên mặt Lâm Yên đều là chữ từ chối.
Thẩm Triều Mộ thấy Lâm Yên nhìn chiếc xe như là nhìn rắn độc mãnh thú, không khỏi có chút buồn cười: “Cô chắc chắn chứ? Nơi này vắng vẻ lắm, gọi xe không được đâu. Nếu cô muốn đi bộ đến chỗ có xe, thì trời cũng tối hết rồi ~”
Lâm Yên theo phản xạ mà rũ mắt nhìn chân trái của mình, mày cau lại, tình trạng sức khoẻ này của cô không nên di chuyển quá mức.
Hơn nữa, đoàn phim không thể nào sắp xếp riêng cho cô một chiếc xe được...
Thẩm Triều Mộ dường như biết cô đang lo lắng chuyện gì, mỉm cười và nói: “Nếu cô cứ tiếp tục đứng ở ngoài cửa xe thế này không chừng cũng bị người khác chụp thôi...”
Vẻ mặt Lâm Yên lập tức căng thẳng, cuối cùng chỉ có thể căng da đầu, cắn răng mà leo lên xe!
Dù sao ngồi ở trong xe cũng không bị chụp được! Lại tiết kiệm được tiền!
Chiếc xe bảo mẫu này vô cùng xa hoa rộng rãi. Phía sau được lắp đặt sáu cái ghế ngồi, chia làm ba hàng, mỗi hàng hai cái và tất cả đều có chức năng massage tự động.
Nhân viên công tác đang ngồi trên ghế phụ, hàng thứ nhất là Vệ Từ Phong và Thẩm Triều Mộ đang ngồi, hàng thứ hai là Đường Gia Nghiệp và hàng thứ ba là Hàn Dật Hiên.
Trên xe còn dư lại hai chỗ là chỗ bên cạnh Đường Gia Nghiệp với Hàn Dật Hiên.
Vì thế, hiện tại Lâm Yên phải đối mặt với hai sự lựa chọn.
Cô muốn ngồi chỗ nào, bên cạnh Đường Gia Nghiệp hay là Hàn Dật Hiên?
Lâm Yên khom người, vẫn duy trì tư thế cất bước đi lên, nhất thời cảm thấy khó xử.
Vệ Từ Phong đang nhắm mắt dưỡng thần thoáng mở to mắt liếc nhìn Lâm Yên. Đường Gia Nghiệp đang ngồi ở hàng thứ hai, mở ra chiếc bàn nhỏ trên ghế và đặt một chồng bài thi của cấp ba, vùi đầu cặm cụi viết, chắc là đang làm bài tập. Hàn Dật Hiên ngồi ở vị trí gần cửa sổ ở hàng cuối cùng đôi mắt nhìn cô vẫn âm trầm như mọi khi, mang theo một chút lạnh nhạt khó phát hiện.
Gần cô nhất là Thẩm Triều Mộ đang ngồi ở hàng thứ nhất cạnh cửa, chống cằm vẻ mặt như đang xem kịch vui, chớp chớp mắt: “Sao vậy? Cô bạn gái tin đồn, không chọn chỗ được à?”
Gương mặt Lâm Yên biến thành màu đen, con hàng này có thể đừng mở mồm ra là bạn gái tin đồn hay không?
Lâm Yên im lặng trợn mắt nhìn Thẩm Triều Mộ, cuối cùng lên xe, ngồi ở phía sau Thẩm Triều Mộ, cũng chính là ngồi bên cạnh của Đường Gia Nghiệp.
Thẩm Triều Mộ thấy thế mày chau lại, bộ dạng rất bất ngờ quay lại phía sau tìm Lâm Yên mở miệng nói: “OMG, tôi còn tưởng rằng... Cô sẽ ngồi ở hàng cuối cùng cơ.”
Thẩm Triều Mộ một bên nói, một bên ý vị sâu xa nhìn thoáng qua Hàn Dật Hiên.
Lâm Yên nghe vậy, liếc mắt nhìn Thẩm Triều Mộ, gương mặt tràn đầy vẻ sống không còn gì luyến tiếc mà mở miệng: “Có gì khác nhau đâu? Chết ở chỗ nào mà chẳng là chết, còn chọn chỗ làm gì?”
Thẩm Triều Mộ: “...”
Đường Gia Nghiệp: “...”
Hàn Dật Hiên: “...”
Vệ Từ Phong: “...”