Edit: TH
Beta: Richi
Bây giờ đã có video xác thực chân tướng sự việc, Hạ Nhạc Phong chịu uất ức lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể nở mày nở mặt.
Cậu ta đứng dậy, lườm cả đám người đang ngây ra như phỗng, đột nhiên cười lạnh nhạt: “Mọi người cứ tưởng mình oai lắm? Nếu như không có chị Yên, mấy người còn tưởng mình về được vạch đích, thắng được trận đấu này? Mấy người cứ mơ mộng hão huyền cả đời như vậy đi thôi!”
Bấy giờ, mọi buồn phiền Hạ Nhạc Phong cứ canh cánh trong lòng cuối cùng cũng được bộc phát.
Cùng lúc đó trong TV, tiếng của bình luận viên vô cùng kích động: “Sau khi phát hiện ra chuyện này, tôi cũng cảm thấy rất tò mò, thậm chí còn kinh ngạc, trường hợp thế này rất hiếm gặp... Với tình hình trong nước chúng ta thế mà còn có hoa tiêu tầm cỡ này... Có thể nói, vị hoa tiêu này là người đã đưa đội đua của Hạ gia giành được thắng lợi...”
“Ôi trời ơi! Chuyện này... Cô gái này mà... Mạnh như vậy ư?!”
“Loại hoa tiêu có năng lực thế này... Tôi chưa từng thấy ở trong nước!”
“Sao có thể thế được, không phải cô ta cái gì cũng không biết sao?”
Mấy thành viên của đội Hạ gia ai nấy đều anh nhìn tôi tôi nhìn anh, trong mắt đầy vẻ không tin nổi.
Lúc này mới có một thành viên trong đội nhớ ban nãy khi Lâm Yên vào sân đã từng nói, y như sực tỉnh ngộ: “Đúng rồi, tôi nhờ thời điểm mà cô gái này kiểm tra xe cho Minh Khải đã từng nói qua lốp xe Minh Khải có vấn đề, không ngờ thật sự có vấn đề thật...”
“Đúng vậy, không phải cuối cùng cô ấy bảo Hạ Nhạc Phong va xe vào thì vì cái sai lầm cấp thấp thế này mà đã thua trong gang tấc rồi!”
Có thể nói toàn bộ trận thi đấu từ đầu tới cuối đều là dựa vào phán đoán hết sức chuẩn xác của Lâm Yên, một tay đưa Hạ Minh Khải đẩy lên vị trí thứ nhất.
Trong chớp mắt ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía Hạ Minh Khải, ban đầu rõ là ánh mắt kính mộ thì bây giờ đã trở nên hơi khác thường.
Bọn họ còn tưởng rằng trận thi đấu này đúng là do chính Hạ Minh Khải phát huy tốt vượt xa cả ngày thường, không ngờ rằng chân tướng lại là thế này...
Hạ Minh Khải vẫn đang đăm đăm nhìn vào màn hình lớn, nghe câu cuối cùng của bình luận viên nói “Cô ấy là người đưa đội đua Hạ gia giành vị trí thắng lợi” thì mặt mày đã co quạu lại.
Chết tiệt, lại còn nói gã ta dựa vào nó mới giành được quán quân?
Lúc này, vẻ mặt Hạ Hùng cũng có chút nghi hoặc, sao con nhãi này lại hiểu những thứ chuyên nghiệp này?
Ông ta nhớ hồi thằng em út còn sống, con ranh này rất thân thiết cậu út, chắc là đã học được ít nhiều từ tay thằng tư...
“Hừ!” Hạ Hùng hừ lạnh một tiếng, “Thật đúng là không nhìn ra con nhỏ đó lại là một hoa tiêu có năng lực, coi như cũng không tệ... Nhưng dù vậy thì đã sao? Hoa tiêu giỏi thì sánh ngang với tay đua đỉnh à? Dám ăn vạ đội WW, đợi sau khi trận thi đấu này thua thì chúng ta sẽ trở thành trò cười trong giới!”
Không đợi những người khác lên tiếng, Hạ Hùng tiếp tục nói: “Cho dù nó có trình độ làm hoa tiêu nhưng tự cho mình là cái thá gì? Nó cho mình là tay đua chuyên nghiệp à? Dám đòi thách đấu với đội WW?! Cho dù cô ta có năng lực làm hoa tiêu giỏi đi nữa thì có thể ngồi trên ghế lái điều khiển? Càng đừng nhắc tới chuyện thắng bất cứ thành viên nào trong đội WW!”
Hạ Minh Khải vẫn còn đang âm trầm lúc này mới hơi hòa hoãn mấy phần khi nghe ba mình nói: “Ba tôi nói không sai, đừng nói là thành viên trong đội WW, ngay cả thành viên trong đội Hạ gia chúng ta con nhỏ đó cũng không vượt nổi!”
Nghe thấy hai ba con nhà này nói vậy, các thành viên khác trong đội cũng gật đầu.
Lời này cũng không hề sai, dù sao đua xe là cần những thao tác thực chiến cụ thể. Chứ có đánh trận trên giấy thì cũng chỉ có thể là một hoa tiêu mà thôi...
Ánh mắt Hạ Hùng nghễu ngạo từ trên cao nhìn xuống: “Tuy nhiên năng lực làm hoa tiêu của con nhỏ này không tệ. Để nó quay lại làm hoa tiêu cho Minh Khải thì cũng miễn cưỡng đủ tư cách chấp nhận được!”