Cuộc Đời Ngọt Ngào Khi Có Em

Chương 23: Chương 23: Có hậu trường lớn




Edit: TH.

Beta: Kali.

Một lát sau, công tác phòng thử vai đã chuẩn bị sẵn sàng.

Nhóm diễn viên thử vai khẩn trương ngồi chờ ở ngoài.

Rất nhanh, các diễn viên đều được gọi tới số báo danh, lần lượt tiến vào.

Lâm Yên không định dừng lại lâu, liếc mắt nhìn qua sau đó xoay người chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc này, một nhân viên vội vàng chạy ra.

“Số 33! Ai là số 33?”

Ánh mắt nhân viên liếc xéo đến bảng số gắn trước ngực Lâm Yên, lập tức sải bước đi đến, “Cô có chuyện gì thế? Gọi cô sao không lên tiếng? Còn không mau vào đi!”

Lâm Yên ý thức được đối phương hình như đang nhầm lẫn, “Tôi... Tôi không phải...”

Trên người cô đeo là số báo danh tại lúc thử vai bộ phim Thiên Lôi máu chó kia.

“Nhanh nhanh nhanh! Nếu hôm nay mà xảy ra chút sai sót gì, bát cơm của tôi không giữ được!”

Lâm Yên ngơ ngác bị tên nhân viên cứng rắn lôi vào trong, ngay đến cơ hội mở miệng giải thích cũng không có.

“Đạo diễn đến rồi, trật tự!”

Vừa dứt lời, đám người nhà sản xuất, đạo diễn, phó đạo diễn, biên kịch lần lượt đi ra.

Lâm Yên chỉ có thể tranh thủ thời gian im lặng.

Ánh mắt Khương Nhất Minh quét qua toàn trường, chợt mở miệng hỏi: “Số 29 đâu?”

“Còn chưa tới...” Nhân viên nhỏ giọng nói.

“Cái gì?!” Khương Nhất Minh bỗng nhiên nổi giận.

Mọi người ở đây trong lòng đều rõ, Khương Nhất Minh ghét nhất là diễn viên đến không đúng giờ.

Thấy Khương Nhất Minh muốn nổi giận, Phùng An Hoa nhỏ giọng nói: “Lão Khương, số 29 là Tần San San.”

Nghe thấy, Khương Nhất Minh chỉ có thể miễn cưỡng nén cơn giận dữ: “Vậy thì chờ một lát đi.”

“Chờ?”

Toàn bộ diễn viên ở đây đều kinh ngạc, thử vai trong phim của Khương Nhất Minh, chỉ cần không đến đúng giờ, lập tức sẽ bị sa thải, bây giờ còn tiếp tục phải chờ nữa sao?

Ước chừng 15 phút trôi qua.

“Ngại quá, tôi đến muộn.”

Cuối cùng, Tần San San và Vương Xảo Tuệ cũng nghênh ngang đi vào studio.

Hôm nay Tần San San tạo hình trang điểm tỉ mĩ kĩ càng, còn mặc một bộ đồ hàng hiệu không dưới mười vạn, xem ra là đã bỏ hết vốn liếng.

Đến ngay cả Vương Xảo Tuệ cũng ăn mặc như một vị phu nhân thật sự.

“Tới casting còn có thể mang người thân vào?”

Một vị nữ diễn viên nào đó nhìn Tần San San và Vương Xảo Tuệ, lông mày cau lại.

“Thì sao, liên quan đến cô à?” Giọng Vương Xảo Tuệ lạnh lùng.

Những người này làm sao có thể giống bọn họ?

San San nhà này có Lâm Thư Nhã làm chỗ dựa, lần này sắp xếp thử vai cũng là Lâm Thư Nhã tự mình tổ chức.

“Ha ha, vị này là Tần tiểu thư phải không, không có gì đâu, mời ngồi.” Nhìn thấy Tần San San, Phùng An Hoa lập tức đứng người lên, mặt đầy ý cười nói.

“Cảm ơn.”

Thấy nhà sản xuất đối với mình thái độ nịnh nọt, một tia hoài nghi cuối cùng của Tần San San cũng tan tành mây khói, trên khuôn mặt hiện ra đầy vẻ kiêu ngạo và lạnh lùng.

Không ngờ, mặt mũi của chị Thư Nhã lại lớn như thế, ngay cả nhà sản xuất cũng phải khom lưng cúi đầu với cô ta.

Cho nên lòng tin của cô ta càng thêm vững vàng.

Xung quanh bốn phía các nữ diễn viên đến thử vai đều không nhìn nổi hai mẹ con Vương Xảo Tuệ.

Hai mẹ con nhà này có thân phận gì mà ngay cả nhà sản xuất Phùng An Hoa cũng phải nịnh nọt.

Như vậy... Chuyện này các cô còn hy vọng sao?

Tuy nhiên, Khương Nhất Minh nổi tiếng coi trọng nhân tài, hết sức chú trọng kĩ năng diễn xuất, hẳn là không vì bối cảnh của hai mẹ con này mà làm việc trái với nguyên tắc.

Hiện tại, Lâm Yên ngồi ngoài cùng bên tay phải, cách bà mợ Vương Xảo Tuệ và đứa em họ Tần San San một khoảng, nên hai mẹ con bọn họ cũng không chú ý tới Lâm Yên.

“Sức ảnh hưởng của Lâm Thư Nhã lớn như vậy?” Lông mày Lâm Yên lông nhíu lại.

Mặc dù Lâm Thư Nhã dựa vào quan hệ của Lâm gia và Hàn gia, bối cảnh cũng không nhỏ, nhưng coi như hậu trường có lớn đến đâu cũng không thể nào nhúng tay được tới đây mới đúng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.