Edit: TH
Beta: Kali
“Ha...”
Lâm Yên đợi nửa ngày, chỉ thấy từ trong miệng của mình phát ra tiếng cười khẽ.
Sau đó, đối phương không thèm để ý đến cô nữa.
Lâm Yên chỉ có thể trơ mắt nhìn cơ thể của mình đi ra khỏi tòa cao ốc, lập tức leo lên một chiếc xe taxi.
Cảm giác ý thức tỉnh táo mà cơ thể lại không khống chế được dọa cô phát điên rồi.
“Chờ một chút, này này này, cô muốn đi đâu?”
“Cô lại muốn dùng thân thể của tôi làm cái gì?”
“Cô rốt cuộc là thứ gì vậy?”
...
Lâm Yên bất đắc dĩ gấp gáp đến mức muốn nhảy dựng lên cũng không chút tác dụng nào.
Cô bây giờ như đang bị nhốt trong lồng thủy tinh, cô có thính giác, thị giác, có thể biết tất cả mọi chuyện diễn ra bên ngoài,nhưng cái gì cũng không làm được.
Một lát sau, Lâm Yên phát hiện mình tự xuống cổng của bệnh viện tư nhân, rất thuộc đường vào trong.
Cái tên này thao túng cơ thể của cô tới bệnh viện làm gì?
Chẳng lẽ là đến khám bệnh?
Hiện tại Lâm Yên cũng chẳng có cách nào, đành yên lặng theo dõi diễn biến tiếp theo.
Thang máy chậm rãi đi lên, dừng lại ở tầng cao nhất phòng bệnh VIP.
Toàn bộ tầng này rất yên tĩnh, cô gái đi đến cuối hành lang thì dừng lại.
Trước cửa phòng bệnh, một trợ lý nam trẻ tuổi đeo giày tây đã đứng đợi sẵn.
Trợ lý thấy cô đến thì hơi gật đầu, lập tức tránh sang một bên, giúp cô mở cửa phòng bệnh.
Cửa phòng bệnh đẩy ra, Lâm Yên thấy một người đàn ông đang nằm trên giường bệnh.
Sau khi thấy rõ người đàn ông trên giường bệnh là ai, Lâm Yên lập tức trợn tròn mắt.
Sao người nằm trên giường bệnh lại là Bùi Duật Thành!
Ngay lúc Lâm Yên cực kỳ kinh ngạc, cô nhìn thấy thân thể mình ngồi xuống chiếc ghế bên giường của Bùi Duật Thành.
Lâm Yên đột nhiên nhớ ra một chuyện ——
“Mịa nó! Tôi biết rồi! Hóa ra cô chính là sắc quỷ yêu thích Bùi Duật Thành!”
“Cô lại muốn làm cái gì!”
“Tôi khuyên cô đừng làm loạn! Này đó là thân thể của tôi đấy! Của tôi!”
“Ê, cô nói một câu đi! Cô có nghe hay không? Tôi nói cô làm vậy là phạm pháp đấy!”
...
Lâm Yên hoảng hốt lo sợ nhìn Bùi Duật Thành trên giường bệnh, hi vọng lúc này anh ta có khả năng tỉnh lại, sau đó nhanh chóng thoát khỏi móng vuốt của con ma quỷ này đi.
Nhưng Bùi Duật Thành giống đã ngủ thật say, sắc mặt cũng hơi tái nhợt.
Ánh nắng le lói xuyên qua kẽ lá chiếu lên gương mặt đẹp đẽ của người đàn ông tựa như thiên tiên.
Không biết có phải vì đang ngủ hay không, lúc này, trên người Bùi Duật Thành không toả ra khí thế bức người, cũng không nguy hiểm quỷ lệ, cứ yên lặng nằm như thế, không chút uy hiếp nào, như mỹ nhân đang say ngủ...
Nhan sắc chói loá khiến Lâm Yên ngây ngẩn.
Ngay lúc Lâm Yên có chút thất thần, một giây sau, chuyện kinh dị xảy ra.
Tay của cô, tự động di chuyển...
Móa! Tay của cô dám sờ lên mặt anh ta!!!
Mắt thấy chính mình gây ra tội ác đưa móng vuốt chạm vào cổ áo Bùi Duật Thành, linh hồn Lâm Yên gào thét như cá heo*, “A a a a a! Dừng tay! Cô đang làm cái gì!”
(*Cá heo có tần số âm rất lớn, ý ở đây khoa trương là Lâm Yên hét to như cá heo.)
Ngón tay trắng nõn của cô gái không nhanh không chậm nhẹ nhàng vuốt ve cổ áo của người đàn ông, “Đây không phải việc mà cô muốn làm sao?”
Lâm Yên lập tức hét lên: “Nói bậy! Tôi không nghĩ thế!!!”
Cô lúc nào muốn làm loại chuyện này cơ chứ!
“Cô nghĩ thế, tiềm thức của cô sẽ không nói dối.” Giọng điệu cô gái đầy khẳng định.
Lâm Yên muốn hỏng bét, “Im miệng! Cô là ma à? Còn có thể đọc được tiềm thức của tôi?”
Cô... Tiềm thức của cô thật sự có suy nghĩ đại nghịch bất đạo như vậy?
Không thể nào!