Edit: TH
Beta: Kali
Lúc này, Lâm Yên đang tò mò nhìn người trước mặt.
Hóa ra Bùi Duật Thành không chỉ có một người em trai là Bùi Nam Nhứ!
Khó trách trên trán chàng trai này có chút giống giống Bùi Duật Thành, đều là nhan sắc nghịch thiên, chẳng qua khí chất hoàn toàn khác biệt.
Ánh mắt Bùi Vũ Đường lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Yên, lập tức kích động truy hỏi Bùi Duật Thành, “Anh, người phụ nữ này chính là chị dâu tương lai của em? Anh đang đùa sao! Anh có biết cô ta xuất thân thế nào không?
Suốt ngày chỉ biết tạo scandal để thu hút sự chú ý, vì nổi tiếng mà thậm chí còn bịa đặt nói mình là bạn gái của một ngôi sao trẻ nổi tiếng nào đó, người ta bác bỏ tin đồn còn bám lấy không buông, sau này nhiều người phản đối, bị toàn bộ giới giải trí phong sát...”
Nghe được tất cả chuyện của mình bị phơi bày, Lâm Yên sờ sờ mũi, cũng không định muốn giải thích.
Cô đã từng rất cố gắng giải thích với nhiều người, rồi sau đó tự nhận ra, ngoài cô ra thì chẳng ai tin tưởng lời cô nói.
Lâm Yên cảm thấy mình quá xui xẻo, đã làm cho Bùi Duật Thành tâm trạng tốt lên rồi, bỗng dưng còn lòi đâu ra một Bùi Giảo Kim.*
(*Ở đây là Trình Giảo Kim, tác giả cố ý mượn điển tích của Trình Giảo Kim để nói về Bùi Vũ Đường, ý là chuyên đi chen ngang vào chuyện người khác.)
Bản thân nhiều lịch sử đen tối như thế, Bùi Duật Thành còn tin cô sao?
“Người phụ nữ này, cô lá gan cũng lớn thật, dám đánh chủ ý lên người anh trai tôi!”
Bùi Vũ Đường hung hăng trừng mắt với Lâm Yên, sau đó đầy căm phẫn nhìn Bùi Duật Thành: “Anh, nếu anh để loại phụ nữ này làm chị dâu em! Em sẽ... Em sẽ nhất quyết không về nhà!”
Bùi Vũ Đường nói xong, không khí lập tức lạnh xuống.
Lâm Yên bị kẹp ở giữa hai anh em trai, cực kì xấu hổ, “Chuyện đó...”
Cô đang nghĩ xem có nên khuyên nhủ một chút, để dịu xuống hòa giải, kết quả nghe thấy Bùi Duật Thành mở miệng nhẹ nhàng như gió thổi, “Chuyện này thật quá tốt.”
Lâm Yên: “...”
Bùi Vũ Đường: “...”
Bùi Vũ Đường đứng chết trân tại chỗ, thoáng nhận đả kích to lớn, nhìn Lâm Yên chằm chằm như nhìn một con hồ ly tinh, “Anh, loại phụ nữ tâm cơ như Bạch Liên Hoa* vậy, anh vì người phụ nữ này mà muốn đuổi em ra khỏi nhà?”
(*Bạch Liên Hoa là những người luôn thể hiện mình trong trắng, yếu đuối, vô tội, ngây thơ…)
Bùi Duật Thành: “Em không phải đã bị đuổi ra khỏi nhà rồi à?.”
Bùi Vũ Đường: “...”
Lâm Yên: “...”
Cô đột nhiên thấy vị em trai này có chút đau?
Bùi Vũ Đường lần nữa đem ánh mắt nóng rực chuyển hướng tới Lâm Yên: “Cô rút cục đã làm gì anh tôi hả?”
Lâm Yên bất đắc dĩ thở dài, “Cậu hiểu lầm cái gì rồi... Tôi với anh cậu thật không có bất cứ quan hệ nào... Cậu có thể xem tôi như người qua đường...”
Đúng vậy, không có quan hệ gì, chỉ là ngủ một đêm, cũng biến thái chạy đến phòng bệnh người ta “mưu đồ bất chính”... Mà thôi...
Lâm Yên nói xong, không hiểu sao lương tâm có chút đau.
Rõ ràng Bùi Vũ Đường hoàn toàn không tin, “Tôi tin cô, tôi làm quỷ!”
“Vũ Đường, đừng quấy rối.”
Ngay lúc Lâm Yên khổ không tả được, Bùi Nam Nhứ đi vào.
Lâm Yên lập tức cảm thấy một làn xuân gió ấm áp thổi đến, hai con mắt không kìm được sáng lên.
Bùi Vũ Đường vừa thấy Bùi Nam Nhứ liền bắt đầu nóng nảy, “Anh hai, chẳng lẽ anh cũng mặc kệ, trơ mắt nhìn anh cả u mê lạc lối hay sao? Anh biết không, vì người đàn bà này mà anh cả không cho em về nhà!”
Trên mặt Bùi Nam Nhứ lộ vẻ bất đắc dĩ, “Không phải chính em muốn rời nhà ra đi à?”