Edit: TH
Beta: Cá
Thời điểm quay bộ phim này, toàn bộ quá trình đều là Đa Đa đi theo Lâm Yên, nên rất rõ Lâm Yên diễn rất khá. Bây giờ cũng vì cô mà bênh vực kẻ yếu, “Đằng sau chuyện này khẳng định là có người đang cố ý dẫn dắt dư luận! Tuy nhiên mấy người trên mạng này đúng thật là ai nói sao cũng tin vậy! Xem cũng chưa từng xem mà đã bắt đầu mắng! Chẳng lẽ bọn họ không có chính kiến của mình à?”
“Chị luôn tin vào một chân lý.” Lâm Yên mở miệng.
Đa Đa: “Chân lý gì ạ?”
“Nếu bạn vượt qua mọi mánh khoé, bất kể là âm mưu quỷ kế gì. Chỉ cần đứng trước thực lực chân chính thì tất cả đều không địch lại được.”
Đa Đa: “Ây...”
Lại bắt đầu tự luyến như thường đấy...
...
Toà cao ốc của công ty giải trí Đỉnh Phong, văn phòng tổng giám đốc trên tầng cao nhất.
Giám đốc của công ty giải trí Đỉnh Phong là Sở Gia Nghiêu đầy thắc mắc nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế salon, “Nam Nhứ, mau thành thật khai báo, vậy mà bảo tôi kí hợp đồng với một diễn viên vừa quê mùa vừa xấu xí như thế! Rốt cuộc cậu và Lâm Yên có quan hệ thế nào?”
Bùi Nam Nhứ đã bị Sở Gia Nghiêu làm phiền hỏi liên tục mấy ngày nay đành bất đắc dĩ trả lời lại lần nữa, “Không phải đã nói rồi sao? Lần hợp tác này làm tôi cảm thấy cô gái này rất có tiềm lực, cậu kí hợp đồng với cô ấy sẽ không hối hận đâu.”
“Cậu chắc chắn là không phải coi trọng cô ta đấy chứ?” Mặt Sở Gia Nghiêu đầy vẻ hoài nghi, “Cậu nhất định phải biết, chuyện này gây ảnh hưởng rất lớn. Nếu cậu mà yêu đương với cái loại nữ diễn viên đầy tai tiếng thế này thì toàn bộ công ty chúng ta sẽ động đất sập chết. Đến lúc đó tôi cũng không còn cách nào bàn giao với boss đâu!”
Bùi Nam Nhứ: “...”
Nhưng sự thực là nói chuyện yêu đương là boss nhà cậu đấy...
“Yên tâm, không phải như cậu nghĩ đâu. Tôi cũng không có dự tính sẽ yêu đương, nếu có chắc chắn sẽ thông báo cho người đại diện là cậu đây.” Bùi Nam Nhứ hết cách, chỉ có thể liên tục cam đoan bảo đảm.
Trong Đỉnh Phong, Bùi Nam Nhứ không thuộc về bất kì người đại diện nào mà là do Sở Gia Nghiêu trực tiếp tiếp nhận mọi công việc.
Cho nên nói rằng ông chủ Sở Gia Nghiêu này chính là người đại diện của anh ta.
“Cũng vì sau khi hợp tác thấy cô ta rất có tiềm năng vậy nên tự đích thân nói với tôi, để tôi kí kết với cô ta, nói thế mà bảo tôi tin được à? Những nữ diễn viên có tiềm năng nhiều như thế, cậu cũng chưa từng đề cập với tôi lần nào. Vì sao lại muốn hết lần này tới lần khác giúp cô gái này?” Dĩ nhiên trong lòng Sở Gia Nghiêu vẫn còn nghi hoặc.
Bùi Nam Nhứ biết Sở Gia Nghiêu không dễ lừa như vậy, chỉ có thể mở miệng nói, “Bởi vì tôi tin tương lai cô ấy sẽ trở thành diễn viên nổi tiếng nhất Đỉnh Phong, lý do này được chưa?”
Ánh mắt Sở Gia Nghiêu liếc xéo qua màn hình laptop đặt trên bàn làm việc, quét mắt nhìn những bình luận chửi rủa của người hâm mộ che ngợp cả bầu trời, “Cậu chắc chắn...?”
Nhà phê bình điện ảnh nổi tiếng nào đó: “Trước đó tôi vẫn luôn cho rằng Khương Nhất Minh là đạo diễn có tâm nhất giới giải trí. Bây giờ tôi xin rút lại câu nói này! 《 Kỳ Phùng Địch Thủ 》 dự chắc là một bộ phim tệ hại! Đời này tôi sẽ không bao giờ vào rạp chiếu phim xem những tác phẩm mà Khương Nhất Minh làm đạo diễn, thật sự quá thất vọng rồi!”
Đại V của giới người hâm mộ: “Má ơi! Tôi còn tưởng đoàn làm phim đã đổi Lâm Yên rồi, không ngờ cuối cùng vẫn dùng cô ta. Đúng là một người kéo cả một đoàn làm phim xuống thành trình độ trung bình, đoàn làm phim này điên rồi ư?
Hay vẫn cho rằng chút fan hôm mộ như chúng tôi dễ moi tiền, cái gì cũng có thể nhét bừa vào việc miệng bọn tôi? Thật là ngại quá, lần này chúng tôi không ăn!”
Tổ chức hậu viện của Vệ Từ Phong: “Thật sự loại CP nào cũng định nhét vào miệng bọn này à, thế mà dám để cái loại người như Lâm Yên đóng vai tình nhân với thiếu gia nhà bọn này, còn muốn để chúng tôi xem loại phim điện ảnh chó má này ư? Nhiệt liệt phản đối 《 Kỳ Phùng Địch Thủ 》!”
Fan trung thành của tiểu thuyết gốc: “*** nó! Tuyển loại người như thế này đến diễn vai nữ vương Lâm Phiên Nhược của tôi! Con m* nó chứ đoàn làm phim! Như thế mà còn tính fan tiểu thuyết như chúng tôi bỏ tiền đi rạp chiếu phim để duy trì doanh thu phòng bán vé ư? Nằm mơ đi! Chết cũng sẽ không cống hiến một tấm vé xem phim nào!”