Cuộc Đời Ngọt Ngào Khi Có Em

Chương 322: Chương 322: Đùa giả làm thật




Edit: Kali

Beta: Dochan

Lâm Yên nghe vậy, lặp đi lặp lại nghiên cứu một chút câu nói này.

Đây là một câu danh ngôn của Wilde (*)...

(*) Oscar Wilde, tên đầy đủ là Oscar Fingal O”Flahertie Wills Wilde, là một nhà văn nổi tiếng của Ireland. Câu của Bùi Duật Thành vừa nói là danh ngôn của nhà văn này. Đầy đủ được viết bằng tiếng Anh và dịch như sau:

Luôn luôn! Đó là một từ đáng sợ. Nó khiến tôi run lên khi nghe thấy nó. Phụ nữ thích dùng nó. Họ làm hỏng mọi cuộc tình lãng mạn khi cố gắng biến cuộc tình thành vĩnh cửu. Nó cũng là một từ vô nghĩa nữa. Sự khác biệt duy nhất giữa đoạn tình chóng vánh và đam mê suốt đời là đoạn tình chóng vánh tồn tại dài hơn chút xíu.

Always! That is a dreadful word. It makes me shudder when I hear it. Women are so fond of using it. They spoil every romance by trying to make it last forever. It is a meaningless word, too. The only difference between a caprice and a life-long passion is that the caprice lasts a little longer.

( Bản edit được cập nhật và hoàn thiện mỗi ngày trên https://my.w.tt/Bnb60FYma0 và https://meowteam.home.blog)

“Hả, có ý gì?” Lâm Yên nghe không hiểu.

Đáy mắt của Bùi Duật Thành như phản chiếu màn đêm, anh nói: “Nếu như là lừa gạt tôi thì hãy lừa gạt suốt cả cuộc đời đi.”

Bùi Duật Thành dùng ngôi thứ nhất như tự nói với chính mình...

Lâm Yên không hiểu sao lại có cảm giác bị nhìn thấu suy nghĩ nên không tránh khỏi có chút giật mình.

Đồng thời cô cũng hiểu rõ ý của Bùi Duật Thành. Cái được gọi là đoạn tình chóng vánh, nếu là đoạn tình chóng vánh cả đời thì làm sao có thể phân biệt được nữa... Vậy điều đó với tình cảm suốt đời không thay đổi có khác gì nhau đâu?

Cho nên dù biết rõ là lừa gạt, chẳng lẽ anh cũng không thèm để ý sao?

Điều này hẳn người kia phải yêu đối phương đến mức như thế nào mới có thể chịu được loại chuyện như thế này?

Nghĩ như vậy, trong lòng Lâm Yên nhất thời có chút hồi hộp.

Mịa nó!

Bùi Duật Thành yêu cô sao?

Sợ là cô điên rồi thì có!

“A... Ha ha... Chuyện này...” Lâm Yên gượng cười, lập tức vội vàng phủi sạch quan hệ: “Chuyện đó ấy à, là chuyện của cô bạn thân tôi thôi mà, không liên quan gì tới tôi, đương nhiên tôi không thể nào làm ra chuyện như vậy được.

Lần trước nói chia tay, thực ra cũng là bởi vì scandal của tôi với ai bị lộ ra ngoài, tôi lo có một ngày anh cũng sẽ bị tôi làm liên lụy đến cho nên tôi mới nhất thời xúc động, chịu đựng cắn răng mà nói chia tay...”

Bùi Duật Thành cười như không cười nhìn vẻ mặt bối rối, giải thích mau lẹ của cô gái trước mắt, nhàn nhạt nói: “Thực ra, đoạn tình chóng vánh cũng có thể từ một nguyên nhân nữa.”

“Nguyên nhân gì?” Lâm Yên đầu tiên là sững sờ, sau đó lập tức nhìn chằm chằm Bùi Duật Thành hỏi.

Lâm Yên rất tò mò, còn có thể là vì cái gì? Vì cái gì cơ chứ?!

Bùi Duật Thành nhìn cô: “Đùa giả làm thật.”

Lâm Yên: “Ầy...”

Lâm Yên ngơ ngẩn, một giây sau trái tim lập tức kinh hoàng. Đùa giả làm thật...?

Mịa nó, làm sao cô đột nhiên có lòng tốt giả dối như vậy?

Bình tĩnh! Bình tĩnh!

Vừa rồi nói nhiều như vậy, chẳng qua là đang nói thử một giả thiết. Là giả thiết thôi mà!

Lâm Yên vỗ mặt, để cho mình bình tĩnh lại, ho nhẹ một tiếng rồi mở miệng nói:“Thực ra thì lúc nói chia tay, một phần là vì tiếng tăm của tôi rất xấu sợ sẽ ảnh hưởng đến anh, một phần cũng là bởi vì...”

Bùi Duật Thành cũng không cắt ngang, kiên nhẫn nghe cô nói.

Lâm Yên tiếp tục mở miệng: “Bởi vì Bùi tiên sinh từ lúc mới bắt đầu, thái độ đối với tôi, cũng quá không chân thật!”

“Không chân thực...” Bùi Duật Thành lẩm bẩm.

Lâm Yên gật đầu: “Đúng thế... Bởi vì lần đầu tiên gặp anh, anh vẫn luôn luôn ôn hòa và lễ độ, bình tĩnh biết kìm chế. Cho dù là lần trước tức giận nhưng sau khi hết tức giận, rất nhanh đã khôi phục lại thái độ như bình thường. Mặc dù kinh nghiệm yêu đương của tôi không nhiều, nhưng tôi cảm thấy, giống như... Không phải trạng thái yêu đương gì cho lắm...”

Đã mở lời được, Lâm Yên dứt khoát nói ra tất cả lo nghĩ của mình: “Cho nên là, tôi vẫn luôn cho rằng chẳng qua anh chỉ là xuất phát từ nhàm chán, tùy tiện vui đùa với tôi một chút thôi...”

Nghe đến đó, Bùi Duật Thành cuối cùng hơi nâng mắt lên nhìn cô rồi lẩm bẩn bẩm nói: “Bình tĩnh biết kìm chế...”

Lâm Yên gật đầu: “Đúng vậy...”

Sắc mặt của anh xạm đi một chút: “Xem ra, hình như Lâm tiểu thư có chút hiểu lầm với tôi.”

“Hiểu lầm...” Lâm Yên nghi ngờ nháy mắt.

Dưới ánh mắt nghi ngờ và mơ màng của cô, cánh tay đeo đồng hồ màu bạc của Bùi Duật Thành đột nhiên chậm rãi giơ lên, sau đó ngón tay thon dài chậm rãi cầm bàn tay nhỏ của cô lên, từng chút một đan mười ngón tay của cô vào...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.