Edit: Er
Beta: Richi
“Cô có thể thử xem.” Lâm Yên lạnh lùng nói.
“Ha ha, chỉ trong vòng một đêm, người bên cạnh cô đều bị cô liên luỵ... Dù vậy, cô cũng không quan trọng?” Quý Lan cười trào phúng.
“Cô...” Nghe thấy vậy, Lâm Yên lập tức nổi giận.
“Xem ra đến bây giờ cô vẫn chưa biết rõ vị trí của mình.”
Trong lúc nói chuyện, Quý Lan trong nháy mắt đã biến mất tại chỗ, tốc độ nhanh đến mức Lâm Yên dùng mắt thường cũng chỉ nhìn thấy một bóng đen.
Tốc độ của Quý Lan lúc này còn nhanh hơn so với lần trước.
Lâm Yên chưa kịp lấy lại tinh thần đã bị Quý Lan bóp cổ.
Quý Lan bóp cổ Lâm Yên, dùng lực cực lớn khiến cho Lâm Yên không thở nổi.
“Đừng... Ép tôi.” Lâm Yên chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng hoa mắt vô cùng, ý thức dần tiêu tan.
“Ép cô?” Nghe thấy thế, Quý Lan nhìn chằm chằm Lâm Yên, khóe miệng nhếch lên cười trào phúng, “Cô xứng không?”
Loại cảm giác này khiến cho Lâm Yên cực kỳ bài xích, lạ lẫm mà xa xôi. Đã rất lâu rồi cô không mất khống chế thế này nữa... Tại sao lại muốn trêu ngươi cô?
Ngay lúc này, đáy mắt lạnh lẽo của Lâm Yên giống như có phong ấn nào đó đã được giải trừ, không dễ gì phát hiện đang bắt đầu từ từ rạn nứt sau đó vỡ toang...
Nơi tối tăm trong quán rượu này, căn bản không có ai phát hiện Lâm Yên đang biến hóa.
Chỉ thấy lúc này trong mắt Lâm Yên không có bất kỳ cảm xúc gì. Tay phải quơ lên nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay của Quý Lan.
Một giây sau âm thanh chấn động vang lên. Cánh tay của Quý Lan trong nháy mắt đã bị đánh văng ra ngoài, cơ thể cũng bị ảnh hưởng lùi lại mấy bước.
Trong mắt Quý Lan hiện ra vẻ kinh ngạc, ngay tức khắc cánh tay cô ta bỗng đau đớn kịch liệt và đang tê liệt từ từ.
“Tần Hoan, cậu làm gì vậy?” Bỗng nhiên Quý Lan nhìn về phía Tần Hoan bên cạnh.
Nghe thấy cô ta gọi mình, Tần Hoan ngơ ngác: “Tôi làm sao?”
“Vừa rồi không phải là cậu dùng ám khí tập kích tôi?” Trong giọng nói Quý Lan lộ ra vẻ phần nộ.
Tần Hoan: “Cô có bị bệnh không, tôi không làm gì hết.”
“Không phải cậu?” Lông mày Quý Lan hơi chau lại, sau đó ánh mắt lại rơi vào người Tinh Trầm.
Ánh đèn quán bar hơi tối nên vừa rồi Quý Lan căn bản chưa nhìn thấy Lâm Yên tung một đòn đã đẩy lui cô ta. Nhưng trong lòng cô ta lại coi là Tần Hoan hoặc Tinh Trầm dùng ám khí đánh lén mình.
Tinh Trầm ngậm kẹo mút, không hiểu gì nhìn Quý Lan: “Đừng nhìn tôi, tôi không làm gì cả.”
Quý Lan chưa kịp nói tiếp thì Tần Hoan lại dùng ngón tay chỉ vào Lâm Yên.
Lúc này Lâm Yên vẫn đang trong trạng thái mất khống chế, toàn thân tản ra một loại khí thế nào đó rất doạ người, đang nhanh chóng đi về phía Quý Lan. Không hiểu sao Tần Hoan lại cảm thấy có chút không được tự nhiên.
“Sao tôi lại có cảm giác cô gái này bỗng nhiên trở nên đáng sợ như vậy chứ... Ảo giác sao?” Tay Tần Hoan vuốt quân xúc xắc trong tay, miệng lẩm nhẩm.
“Trên người cô có cảm giác đau đớn không, đã đủ kịch liệt chưa?” Mắt thấy thần thái Lâm Yên như vậy, ý lạnh trong mắt Quý Lan lóe lên.
Ngay sau đó Quý Lan biến chưởng làm quyền, nhanh chóng đánh về phía Lâm Yên.
Một lực của quyền này cực kì lớn, theo nắm đấm vung lên có thể nói là một đòn xé gió bay tới.
“Cô điên rồi sao?”
Thấy vậy, Tần Hoan quát lớn.
Mà tốc độ của Lâm Yên lúc này còn nhanh hơn. Cô vậy mà lại tới gần Quý Lan trước, không chờ Quý Lan phản ứng, trong nháy mắt bắt lấy cổ họng của cô ta.
Vị trí của Lâm Yên là quay lưng về phía ánh đèn, y như là một người quỷ quyệt. Không ai thấy rõ Lâm Yên rốt cuộc đã làm cái gì, thậm chí ngay cả bản thân Quý Lan cũng không biết là có chuyện gì đang xảy ra.
Lâm Yên lạnh lùng nhìn Quý Lan, chỉ cần cô ta chấp nhận thì cô sẽ lập tức bóp nát cổ của người phụ nữ này.