Edit: Er
Beta: Richi
Mãi đến khi nghe thấy vậy, Khương Nhất Minh mới đổi sắc mặt: “Không được!”
Phó đạo diễn Ngô Văn Hải nhíu mày: “Đạo diễn Khương, không phải lúc này rồi mà ông vẫn muốn nói giúp Lâm Yên đấy chứ?”
Khương Nhất Minh mở miệng nói: “Nếu muốn cắt bỏ phần diễn của Lâm Yên, vậy tất cả phần diễn của Vệ Từ Phong cũng nhất định phải cắt bỏ. Dù sao hai người này cũng diễn cùng nhau. Không chỉ như thế, mặc dù phần diễn của Lâm Yên không nhiều, nhưng đây là chuyển thể. Nhất là nhân vật này vô cùng quan trọng đối với vai của Bùi Nam Nhứ, nếu bị cắt bỏ thì bộ phim lập tức bị hủy hoại!”
Nói đến Vệ Từ Phong, mọi người cuối cùng cũng có chút lưỡng lự. Vệ thiếu gia kia cũng không phải dạng dễ trêu.
“Thế này không được, thế kia cũng không xong. Vậy đạo diễn Khương đạo diễn có cách gì? Tất cả đã định rồi, còn sắp công chiếu nữa, bây giờ đổi người để bù thì sẽ không kịp mất! Hơn nữa nếu huỷ thì so với mất cả chì lẫn chài cũng bằng nhau?” Ngô Văn Hải mở miệng nói.
Không chỉ có ông ta mà lúc này tất cả thành viên trong đoàn làm phim đang có mặt trong phòng họp cũng khó tránh khỏi có chút oán trách.
Phùng An Hoa cũng không lên tiếng, ông ta đã hợp tác với Khương Nhất Minh nhiều năm, quan hệ của hai người không tệ. Nhưng chuyện lần này, trách nhiệm của Khương Nhất Minh đúng là rất lớn, không thể chối bỏ được.
Trong phòng họp, mọi người mồm năm miệng mười bàn tán và phàn nàn.
Lúc này, Khương Nhất Minh đột nhiên chậm rãi đứng lên, sắc mặt nghiêm túc mở miệng: “Là đạo diễn chính của bộ phim này, tôi phản đối cắt cảnh quay của Lâm Yên, tôi quyết định phim sẽ được công chiếu đúng hạn. Đến lúc đó, nếu bộ phim này bị hao hụt và tổn hại thì tôi sẽ tự gánh chịu hậu quả, tôi sẽ đi nói rõ với nhà đầu tư. Tan họp!”
Khương Nhất Minh nói xong, cúi người, chầm chậm chào tất cả mọi người trong phòng họp.
Tất cả mọi người trong phòng đều im lặng như tờ.
Hơn nửa ngày, mới có người nhỏ giọng nói: “Nếu bộ phim này bị hao hụt và tổn hại thì làm thế này? Bây giờ không phải bộ phim đang bị thiệt thòi hay sao?”
“Đúng vậy, không thấy chúng ta đã thảm hại đến thế này rồi ư? Các rạp chiếu phim lớn cũng không đồng ý cho chúng ta chiếu phim, tất cả đều cho rằng là “nửa đêm còn làm trò“...”
“Haizz, vốn cho là nhất định sẽ kiếm được tiền chiếu phim, cuối cùng lại bị con đỉa đói kia hủy hoại mất. Thật đúng là xui xẻo mà, lần này đạo diễn Khương nhìn lầm thật rồi, hơn nữa còn sống chết cũng không chịu thừa nhận...”
...
Vân Gian Thủy Trang.
Sau khi trải qua một đêm kinh khủng thì mấy ngày sau lại là gió yên biển lặng.
Bình thường Bùi Duật Thành trăm công nghìn việc, thường xuyên về khuya nên hai ngày nay bọn họ hầu như không kịp chạm mặt, trước mắt hai người đều bình an vô sự.
Lâm Yên buồn bực và ngán ngẩm lăn lộn trên giường, thỉnh thoảng lấy điện thoại ra xem tin tức.
Thấy thông báo mới nhất của giải trí Khải Tinh, Lâm Yên chống cằm rồi cắn môi, Cao Chí Uy này đúng là không biết xấu hổ.
Thế mà lại lợi dụng cô khiến công ty được tăng độ yêu thích, còn giả nhân giả nghĩa đòi thay trời hành đạo nữa chứ...
Nhưng Lâm Yên cũng lười giải thích làm sáng tỏ. Với cả trong lúc này bản thân cô không cần mở miệng cũng bị dân mạng mắng đến nỗi chết đi sống lại rồi. Bây giờ mà lên tiếng thì sẽ còn đến mức nào nữa.
Vì《 Kỳ Phùng Địch Thủ 》 sắp được công chiếu, cô thành công tạo một cơn bão mắng chửi từ phía cư dân mạng.
Đóng phim là công việc của cô, công việc đã hoàn thành nên xứng đáng nhận tiền cát-xê. Còn sau này ra sao thì không phải chuyện cô có thể can thiệp.
Tất cả chỉ nhìn vào phản ứng của người xem mà thôi.
“Ba ơi!”
Lúc này, giọng nói của Bùi Vũ Đường vang lên từ bên ngoài.
“Cửa không khóa, vào đi.” Lâm Yên nói.
Nghe thấy thế, Bùi Vũ Đường mới bước nhanh vào trong.
“Sao cậu lại tới đây?” Ánh mắt Lâm Yên rơi vào người Bùi Vũ Đường.
Bùi Vũ Đường nịnh hót mở miệng: “Ba ba, đương nhiên là em đến đây để truyền tin tức cho chị rồi!”
Thuận tiện đến thăm biệt thự sang trọng và bể bơi một chút.