Cuộc Đời Ngọt Ngào Khi Có Em

Chương 262: Chương 262: Giấy phép hoa tiêu




Edit: Er

Beta: Dochan

“Nó là hoa tiêu của cậu?”

Sau khi nghe Hạ Nhạc Phong nói xong lão Thang nhìn chằm chằm Lâm Yên, giống như là đang suy nghĩ cái gì.

Nhưng mà, sắc mặt Hạ Định Khôn lại hơi biến đổi, nhìn Hạ Nhạc Phong, lông mày cau lại.

“Ồ... Hoa tiêu mới?” Lão Thang nhìn chằm chằm Lâm Yên, vuốt vuối cằm, chợt nói với Lâm Yên: “Cô gái nhỏ, nào, đưa giấy phép hoa tiêu của cô cho tôi xem một chút.”

Ông ta vừa dứt lời, sắc mặt của lão gia tử Hạ Định Khôn và Hạ Nhạc Phong bắt đầu có chút mất tự nhiên.

Lâm Yên chỉ là người bọn ho cho thêm vào cho đủ người, làm gì có giấy phép hoa tiêu chứ?!

Loại thi đấu sơ cấp này, xưa nay sẽ không kiểm tra giấy phép hoa tiêu. Nhưng tất nhiên cũng có quy định, hoa tiêu nhất định phải có giấy phép chứng nhận hoa tiêu chuyên nghiệp, nếu như không có thì không thể tham gia trận đấu.

Mà Hạ Định Khôn đã báo cho ban tổ chức là Lâm Yên sẽ làm hoa tiêu dự bị. Nếu như lão Thang thật sự muốn truy xét giấy phép hoa tiêu của Lâm Yên thì đội đua của Hạ gia rất có thể vì việc này mà trực tiếp bị loại...

“Ông không phải là ban tổ chức, có quyền gì mà đòi xem giấy phép hoa tiêu của tôi?” Hạ Nhạc Phong hướng về phía lão Thang quát.

Nghe thấy thế ông ta nhẹ gật đầu, nói: “Đúng, Tiểu Phong, vẫn là đầu óc của cậu tốt, tôi nên gọi điện thoại cho ban tổ chức bảo họ tới kiểm tra. Cảm ơn cậu đã nhắc nhở.”

Dứt lời, lão già họ Thang này thực sự lấy điện thoại ra gọi cho ban tổ chức. Thấy thế sắc mặt Hạ Nhạc Phong lại càng khó coi, hận không thể cho mình mấy cái tát. Nếu như không phải cậu nói lung tung thì chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện như vậy.

Lâm Yên ở bên cạnh vẫn im lặng, loại tranh tài này thế mà còn cần giấy phép hoa tiêu chuyên nghiệp... Chắc là không nghiêm khắc như vậy chứ...

“Ông đừng có mà quá đáng!” Lão gia tử Hạ Định Khôn tức giận quát lão Thang.

“Quá đáng?” Ông ta nhìn về phía Hạ Định Khôn, mỉm cười: “Lão gia tử, ngài xem tôi là sợ ngài hồ đồ không tuân thủ quy tắc tranh tài, gian lận... Tự tiện kéo người khác tới thật giả lẫn lộn... Đến lúc xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ, tôi đây là đang nghĩ cho ngài mà thôi.”

Không đợi lão gia tử mở miệng, ông ta lại tiếp tục vừa cười vừa nói: “Ha ha, lão gia tử, ngài kích động như vậy chẳng lẽ tôi nói đúng rồi sao... Con nhóc đó không có giấy phép hoa tiêu?”

Mặt Hạ Định Khôn đen xì, cả người khẽ run lên.

“Lão gia tử, phiền phức lớn rồi. Nếu như cô ta thật sự không có giấy phép thì các người đã vi phạm quy định cuộc thi, sẽ bị cấm thi đấu. Chắc sẽ không nghiêm trọng như vậy đâu... Nhỉ?” Lão họ Thang lớn tiếng cười to.

Lúc này, trong lòng Hạ Nhạc Phong nóng như lửa đốt. Lão già này, mẹ nó không khác gì một lão cáo già!

“Người phụ trách đội đua xe Hạ gia đâu?”

Một lát sau, vài nhân viên bên tổ chức thi đấu chạy vào.

“Chào ngài...” Hạ Định Khôn cười nói với vài nhân viên đó.

“Là thế này, có người báo cáo là trong đội xe của ông có một hoa tiêu không có giấy phép.” Một nhân viên mở miệng nói: “Vậy vị hoa tiêu kia đâu?”

“Ở đây.” Lâm Yên vẫy vẫy tay.

“Chào cô, mời cô lấy giấy phép hoa tiêu ra. Nếu như không có, cô không thể dùng thân phận hoa tiêu để tham gia trận thi đấu này.” Sắc mắt nhân viên đó rất nghiêm túc nói.

“À...” Lâm Yên hơi nghiêng đầu, trầm tư một lát sau đó nói với vị nhân viên kia: “Cái đó... Nếu tôi nói là tôi không mang theo thì anh có tin không?”

- - -

Vote vote vote ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.