Edit: Kali
Beta: Sun
Đám người Tống Diệu Nam một bên thấy thế trợn tròn cả mắt: “...???”
Vị đại ca này, anh có lầm hay không?
Trầy chút da thôi mà, mẹ nó như này cũng có thể gọi là bị thương?
Mời anh nhìn chúng tôi mà xem!
Nhìn chúng tôi đây này có được không?
Mời anh xem kỹ vết thương trên người chúng tôi rồi nói tiếp có được không?
Lần này, đám người Bùi Vũ Đường và Tống Diệu Nam hiếm thấy đứng cùng một phe.
Bùi Vũ Đường tủi thân trông mong rúc vào trong góc cắn môi.
Anh cả... Anh có thể liếc mắt nhìn em ruột của anh bị đánh thành đầu heo không?
Cậu đánh nhau thì muốn đưa cậu đi, chị dâu đánh nhau thì quan tâm rồi ân cần hỏi han xem người ta có bị thương hay không.
Anh cả yêu ghét lồi lõm như này quả thực khiến cậu ta nước mắt giàn giụa...
Bùi Duật Thành nhìn thoáng qua trợ lý Trình Mặc bên cạnh, Trình Mặc lập tức gật đầu: “BOSS, tôi đi mua thuốc.”
Nói xong liền đi ngay khỏi cục cảnh sát đến tiệm thuốc đối diện bên kia đường.
Bùi Vũ Đường khom lưng bất lực mà nhìn bóng lưng của Trình Mặc, có thể nhân tiện mua chút thuốc cho tôi không anh ơiiiiiiiiii...
...
Sau khi luật sư của Bùi Duật Thành giải quyết xong tranh chấp, Lâm Yên và đám người Bùi Vũ Đường được thả ra.
Bùi Vũ Đường ỉu xìu ngồi xuống ghế lái phía trước, Trình Mặc mua thuốc trở về, đưa thuốc cho Bùi Duật Thành rồi lập tức mở cửa xe phía sau ngồi vào.
Lâm Yên chỉ có thể đi theo Bùi Duật Thành cùng ngồi chung ở ghế phía sau.
Vừa lên xe, kết quả phát hiện chỗ ngồi phía sau còn có người!
“Bùi... Bùi Ảnh Đế...” Lâm Yên lập tức sững sờ.
Bùi Nam Nhứ thấy Lâm Yên, hình như cũng có chút ngoài ý muốn, không ngờ cô cũng ở đây: “Cô Lâm?”
“Cô và Vũ Đường ở cùng nhau?” Bùi Nam Nhứ hỏi.
Lâm Yên ho nhẹ một tiếng: “Hôm nay tôi đi xem Tam thiếu thi đấu...”
Bùi Nam Nhứ nghe vậy mở miệng nói: “Thật xin lỗi, thằng nhỏ này bình thường tính tình có chút bốc đồng, không làm liên lụy cô bị thương chứ?”
Bùi Vũ Đường kêu gào: “Anh hai, anh lầm rồi, hôm nay đánh người không phải là em! Không phải là em đâu!”
Bùi Nam Nhứ nhìn chằm chằm trên mặt của Bùi Vũ Đường chỗ xanh chỗ tím: “Không phải là em?”
Bùi Vũ Đường sờ lên đôi mắt gấu mèo của mình rồi kêu lên: “Em bị đối phương đánh, một lần cũng không đánh trả. Là chị dâu của em xông lên đánh người ta! Một người đập cho một đám bầm dập, vừa rồi trong cục cảnh sát, cảnh sát nghe cũng không tin...”
Bùi Vũ Đường phấn khích nói.
Bùi Nam Nhứ: “...”
Bùi Nam Nhứ nghe được câu trả lời này, quả thực cũng không ngờ nổi.
Lâm Yên lập tức hung hăng liếc mắt trừng Bùi Vũ Đường, đệt! Thế mà lại ở trước mặt nam thần bêu xấu cô!
Tiếc rằng Bùi Duật Thành đang ở bên cạnh nên cô tức lắm mà cũng không dám nói.
Bùi Nam Nhứ khẽ cười một tiếng, mở miệng nói: “Không ngờ bản lĩnh của chị dâu lại lớn như vậy.”
Lâm Yên: “...!!!”
Idol của cô... Idol gọi cô là chị dâu!!!
Nghe tiếng chị dâu này của Bùi Nam Nhứ, tâm trạng quả thực sôi trào.
Tuyệt đối không nghĩ tới cũng có ngày cô và nam thần còn có thể có quan hệ thân mật như vậy.
Những fan nữ khác đều kêu gào hi vọng idol của mình làm chồng của mình...
Mà cô lại không giống vậy, idol của cô lại thành... Em chồng cô...
Lâm Yên khiêm tốn khoát tay: “Không có gì... Chẳng qua từ nhỏ sức lực của tôi so người khác lớn hơn một chút mà thôi...”
Sau đó xe chạy tiếp bình thường, trong lúc nhất thời không ai mở miệng nói chuyện. Trong xe yên tĩnh làm người ta cảm giác như ngồi trên đống lửa.
Lâm Yên cũng giống như lần trước, ngồi xa ra rồi lấy đầu dán vào bên cửa sổ.
Lập tức lỗ tai của cô giật giật, nghe được bên cạnh truyền đến một loạt âm thanh sột soạt.
Ánh mắt còn lại cẩn thận liếc một cái đã thấy Bùi Duật Thành đang dùng ngón tay thon dài của mình mở lọ cồn sát trùng ra, sau đó thấy mắt anh chăm chú nhìn cô.
“Đưa tay cho tôi.”