Edit: Nhan Tịch
Beta: Kim Đào
“Ông ơi...”
Bên cạnh, Hạ Nhạc Phong khẽ cau mày.
Trận thi đấu này có thể thắng thì liên quan gì tới Hạ Minh Khải chứ?!
Nếu không nhờ chị họ, trận này họ đã sớm thua rồi!
Chỉ là khắp nơi đều là tiếng hoan hô, không ai thèm chú ý đến Hạ Nhạc Phong và Lâm Yên cả.
Lâm Yên nhìn Hạ Nhạc Phong lắc đầu, chỉ cần thắng trận thi đấu này, ông ngoại có thể vui vẻ là được. Vậy thì mục đích của cô đã đạt được rồi. Cho dù ai làm cho trận thi đấu này thắng lợi thì có liên quan gì đến cô đâu.
“Lâm Yên, Hạ Nhạc Phong, hai cô cậu lúc trước làm cái gì? Đặc biệt là cô, Lâm Yên, chỉ là thùng rỗng kêu to thôi mà cô dám kêu Hạ Nhạc Phong dừng xe?!” Hạ Hùng bỗng nhiên nhìn về phía hai người, lạnh giọng quát.
Nghe thấy tiếng quát, toàn trường trở nên im lặng, ánh mắt đều nhìn Lâm Yên với Hạ Nhạc Phong. Trong mắt vài tên tay đua của Hạ gia hiện lên đầy vẻ khinh thường.
Quả nhiên là một tên đua xe hạng bét với một tên bù vào cho đủ số mà! Bọn họ đều đã chạy xong vòng đua thứ tư, hai tên này chỉ mới chạy xong vòng đua thứ nhất.
“ Bác à, nếu không nhờ chị Yên ở phía trước chặn lại xe, thì sao anh Minh Khải cùng đám người đó có thể chạy đến vạch đích?” Hạ Nhạc Phong mặt đầy vẻ không phục.
“Nực cười!” Ngay lập tức, Hạ Minh Khải bước lên phía trước, “Lấy cái lý do chó má gì vậy? Hạng nhất từ dưới đếm lên chính là hạng nhất từ dưới đếm lên. Nên luyện tập kỹ thuật đua xe cho nhiều vào, định kiếm cớ để nâng cao thực lực à? Nếu lần này không có chúng tôi, đội đua có thể thắng chắc?! Dựa vào cậu cùng với cô ta đó hả?”
“ Anh Minh Khải... Anh!”
Hạ Nhạc Phong giận đến mức tái mét. Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, Hạ Minh Khải cùng đám người kia chuyên tâm lái xe, không có chú ý nên chắc không thấy rõ, nhưng nếu bọn họ xem lại cảnh quay một lần, thì sẽ thấy rõ ràng!
Nếu không phải nhờ chị họ, bọn họ thì tính là con khỉ khô gì? Còn muốn đua được hạng nhất á? Chạy marathon đi cho nhanh!
Sở dĩ cậu và chị họ đua được hạng nhất từ dưới đếm lên, hoàn toàn nhờ chị họ hy sinh bản thân vì bảo toàn đại cục, cũng không biết tên nào thùng rỗng kêu to.
“Được rồi Tiểu Phong, chúng ta thắng là được rồi, kết quả là quan trọng nhất.” Lâm Yên nhìn về phía Hạ Nhạc Phong, nhẹ nhàng cười.
Loại cấp bậc thi đấu này, thật sự trong lòng Lâm Yên không muốn tranh đoạt thắng thua làm gì. Có khác gì mấy đứa nít ranh đâu? Nếu như ngay cả cấp bậc thi đấu này cô cũng phải đi tranh đấu để làm vua trên đường đua thì cô đã sống uổng phí quá rồi!
“Tao nói cho mày biết, sau này cút xa ra cho tao, không cần mày về nhà cũ nữa. Cũng may mày là hoa tiêu của Hạ Nhạc Phong... Tao chưa từng nghe nói qua hoa tiêu bảo tay đua dừng xe trong khi tình trạng chiếc xe với đường đua đều tốt!” Hạ Hùng lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Yên, “Một kẻ không biết cái gì lại chạy tới hại đội đua, tao biết mày hại chết Hạ gia chúng tao mà!”
“Được rồi!”
Không đợi Lâm Yên mở miệng, lão gia tử Hạ Định Khôn không vui nhìn về phía Hạ Hùng: “Tại sao lại là hại, Tiểu Yên tới là để hỗ trợ. Con bé không hiểu đua xe mà đây lại là lần đầu tiên ngồi ở ghế phó lái, tốc độ quá nhanh, người cũng không thoải mái, bảo Tiểu Phong dừng xe có thể thông cảm!”
“Ba...” Hạ Hùng khẽ cau mày.
“Đừng nói nữa, con chỉ cần nhớ kỹ, chúng ta thắng rồi, những chuyện còn lại đều không quan trọng!” Hạ Định Khôn nói.
...
Bất chợt đám người Z Thần cùng với Bùi Vũ Đường đang bước nhanh đến đây.
“Chúc mừng.” Z Thần mỉm cười nói.
Thấy thế, Hạ Hùng và lão gia tử nhanh chóng tiến lên phía trước.
“Ha ha Z Thần, Minh Khải không làm cho ZH1 thất vọng phải không?” Hạ Hùng vừa cười vừa hỏi.
Z Thần: “...”
“Cũng không tệ lắm.” Z Thần xấu hổ cười một tiếng.
“Đúng rồi, nếu thi đấu đã kết thúc, chúng tôi muốn... So một trận, vừa hay mời Hạ lão gia tử và đội đua của Hạ gia cùng nhau chứng kiến.”
Ánh mắt của Z Thần nhìn vào trang phục đầy đủ trên người của Lâm Yên.