Cuộc Đời Ngọt Ngào Khi Có Em

Chương 39: Chương 39: Khí chất hơn người




Edit: TH

Beta: Kali

Khi đầu gối Bùi Vũ Đường sắp quỳ xuống chạm đất thì lúc này, một bàn tay nhỏ nhắn đột nhiên vươn tới, vững vàng đỡ cậu chàng dậy.

Lâm Yên đè cậu ta lại: “Vội cái gì.”

“Ê ê ê! Làm gì thế! Thua rồi chơi xấu à?” Bên Tống Diệu Nam lập tức kêu.

Lông mày Bùi Vũ Đường nhăn lại, hất tay cô ra, “Đừng xen vào, chuyện này không liên quan đến cô!”

Lâm Yên không thèm để ý đến xung quanh kêu gào, khóe môi nhếch lên một nụ cười thản nhiên, ánh mắt hướng về phía cầm đầu Tống Diệu Nam, “Tống thiếu phải không? Cậu chỉ mới thắng Bùi Vũ Đường thôi, còn chưa đấu với tôi đâu! Hay là, chúng ta tỷ thí một trận?”

Lâm Yên dứt lời, xung quanh yên lặng một giây, rồi lập tức cười phá lên.

“Cô gái, cô muốn đấu với anh Nam, đang nói đùa đấy à?”

Bùi Vũ Đường kéo Lâm Yên ra, “Cô muốn làm gì? Điên rồi sao! Cô ngồi xe còn say xe đến nôn ói, còn đòi lái xe thể thao?”

Nghe được Bùi Vũ Đường nói vậy, mọi người xung quanh càng cười to hơn.

“Ha ha ha say xe còn muốn đua xe! Thật sự là buồn cười chết tôi rồi!”

Lâm Yên vẫn dáng vẻ điềm đạm như cũ, mở miệng nói, “Tống thiếu, chúng ta đấu một trận, nếu như tôi thắng, cậu phải đáp ứng mọi điều kiện của tôi, nếu cậu thắng thì...”

Tống Diệu Nam hoàn toàn không nghĩ cô sẽ thắng, nhìn cô với ánh mắt như nhìn loại tôm tép không biết tự lượng sức mình, hỏi luôn, “Tôi thắng thì sao?”

Lâm Yên cười híp mắt, “Nếu cậu lại thắng nữa, thì để Bùi Vũ Đường gọi cậu hai tiếng ba!”

Bùi Vũ Đường: “...???”

“Phụt! Ha ha ha...”

Xung quanh cười ầm.

Bùi Vũ Đường gắt gao trừng mắt Lâm Yên, “Mẹ nó! Tôi chỉ là trong bệnh viện nói cô vài câu, cô vậy mà dám chơi xỏ tôi à? Cô dựa vào gì đem tôi ra cược, cô...”

Lâm Yên nhẹ nhàng nhìn thoáng qua Bùi Vũ Đường, “Im miệng, yên lặng.”

Tuy chỉ là cái liếc mắt cực kì tuỳ ý, thậm chí biểu cảm trên khuôn mặt không đổi, vẫn là gương mặt nhỏ nhắn kia, vẫn mặc chiếc váy quê mùa, thế nhưng, khi đuôi mắt của cô gái hơi nâng lên lại cho người ta cảm giác thay đổi hoàn toàn.

Trong đầu Bùi Vũ Đường liền hiện lên mấy từ: Mạnh mẽ mà quyến rũ.

Rõ ràng là cái đồ nhà quê, thế nào mà tự nhiên... Tự nhiên trở nên... Yêu nghiệt như thế...

Bùi Vũ Đường nhất thời im bặt, bị ánh mắt kia nhìn chằm chằm đến mức hai gò má không hiểu sao nóng lên, thậm chí hô hấp còn ngừng lại...

Gặp quỷ...

Cậu ta thế mà còn thấy cái bánh bao này đẹp đến kinh diễm, khí chất áp đảo hơn người...

Điên rồi...

“Thế nào, có đấu không? Chẳng lẽ... Tống thiếu không dám? Đã vậy, để tôi nhường cậu trước một vòng đua!” Lâm Yên hào phóng mở miệng nói.

Lâm Yên vừa dứt lời, tiếng cười lại càng lớn.

“Ha ha ha, cô gái này điên rồi à?”

“Bùi Vũ Đường đem em gái không giống bình thường, cấu tạo não bộ không giống người khác!”

Tống Diệu Nam cuối cùng cũng cười đã rồi, đáy mắt xẹt qua một tia âm u, lúc này mới nói, “Đấu! Dĩ nhiên phải đấu! Bổn thiếu thật sự lâu rồi chưa bao giờ gặp chuyện thú vị thế này!”

Lâm Yên: “Vậy thì bắt đầu đi!”

Nói xong, Lâm Yên trực tiếp ngồi vào ghế lái của Bùi Vũ Đường.

Thấy Bùi Vũ Đường đứng yên không nhúc nhích, Lâm Yên nhíu mày nhìn cậy ta một cái, “Còn ngây ra đó làm gì, lên xe!”

Bùi Vũ Đường nhăn nhó đen mặt chui vào trong xe, “Cô cái đồ điên này, đến cùng muốn làm gì? Đây không phải chuyện cô giỡn được đâu!”

“Vào vị trí, chuẩn bị ——” Người phụ trách bắn súng mở miệng.

Lâm Yên không đáp lại, sờ lên tay lái, hỏi Bùi Vũ Đường: “Xe của cậu chân ga bên nào thế? Có sửa lại gì không?”

“Khụ khụ khụ...” Bùi Vũ Đường suýt chút nữa hộc máu mồm, lúc này dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai thắt dây an toàn, “Lâm Yên, mẹ nó, cô đùa tôi đấy à!!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.