Cuộc Đời Ngọt Ngào Khi Có Em

Chương 102: Chương 102: Không cần phải đứng nhìn từ xa




Edit: Kali

Beta: Sun

Sau khi Bùi Duật Thành nói xong tất cả, trợ lý và vệ sĩ đều lui ra, Bùi Vũ Đường và Bùi Nam Nhứ cũng rời khỏi. Trong chốc lát trong phòng khách chỉ còn lại hai người là Lâm Yên và Bùi Duật Thành.

Lâm Yên vẫn cảm thấy quan hệ yêu đương nam nữ này giữa mình và Bùi Duật Thành rất không chân thực, cũng hiểu được Bùi Duật Thành cao cao tại thượng quá đỗi xa cách so với mình, không ngờ rằng Bùi Duật Thành lại vì một câu xin xỏ của cô mà thay đổi quyết định.

Bùi Duật Thành cất bước đi qua cửa sổ sát đất đến bên bể bơi, Lâm Yên cũng chầm chậm theo sau.

Đêm lạnh như nước, ánh sao lấp lánh chiếu xuống mặt nước.

“Bùi tiên sinh... Em... Có thể hỏi ngài một chuyện không?”

“Chuyện gì?”

“Chuyện là... Trước đó, ngài vì sao lại tùy tiện đồng ý lời tỏ tình của em như vậy, đồng ý để em làm bạn gái của ngài?” Lâm Yên cuối cùng cũng hỏi được câu này.

Cô thật sự rất tò mò, mặc dù chính mình đã từng nghĩ tới rất nhiều lý do nhưng vẫn cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi.

Bùi Duật Thành quay đầu, ánh mắt sâu xa nhìn thoáng qua cô: “Em cho rằng... Tôi tùy tiện đồng ý?”

Lâm Yên giật mình, vội xua tay nói: “ Không không không, em không có ý nói ngài tùy tiện! Chỉ là cảm thấy rất kinh ngạc, dù sao với thân phận và địa vị như ngài thì thực sự hai chúng ta không phải người cùng một thế giới. Sau đó ngài cũng không chủ động liên lạc với em, cho nên em còn tưởng rằng ngài chẳng qua là thuận miệng nói vậy thôi.

Thực ra sau khi trở về em đã suy nghĩ rất nhiều, cũng sám hối rất lâu. Em cảm thấy ngày đó em thật sự đã quá phận, em chỉ muốn đứng xa xa nhìn ngài thôi. Đêm hôm đó bất kính với ngài cũng vì em đã uống quá nhiều, em thề tình cảm sùng bái của em hoàn toàn là thuần khiết, tuyệt đối không có tâm tư bẩn thỉu nào khác. Em cũng không nghĩ tới ngài vậy mà lại đáp ứng, cho nên...”

Bùi Duật Thành hững hờ nhìn cô: “Cho nên?”

Lâm Yên nuốt nước bọt: “...”

Cho nên chúng ta chia tay đi?

Hai chữ “chia tay” đã đến cửa miệng rồi, cuối cùng Lâm Yên chuyển vèo một cái đổi lời thành: “Cho nên... Cho nên... Em nhất định càng trân trọng hơn nữa... Thích ngài hơn gấp nhiều lần... Toàn tâm toàn ý với ngài đến chết cũng không thay đổi...”

Bùi Duật Thành thấy vẻ mặt căng thẳng của cô, cười nói: “Em rất sợ tôi?”

Lâm Yên gượng cười: “Không có... Không có... Chẳng qua là kính ngưỡng... kính ngưỡng mà thôi... Ngài trong lòng em như thần tiên không dính khói lửa trần gian... Chỉ có thể đứng xa nhìn mà không thể đùa giỡn... Em cảm thấy kết giao với em... Thật sự là đã làm bẩn ngài...”

Huhu, muốn chia tay sao lại khó thế này?

BOSS! Tôi thật không xứng với ngài!

Bùi Duật Thành một lúc lâu không đáp lại.

Lâm Yên không đoán được anh đang suy nghĩ gì nên có chút hốt hoảng, nhịn không được nhìn trộm anh. Kết quả sau đó đối diện với đôi mắt của người đàn ông so với bóng đêm còn thâm thúy hơn...

“Nếu như không chỉ có thể đứng nhìn từ xa thôi thì sao?” Người đàn ông hỏi.

Trái tim của Lâm Yên bị dọa đến mức sắp nhảy vọt ra ngoài, chuyện này... Đây là có ý gì?

Không phải là ý tứ mà cô đang nghĩ đó chứ?

Bùi Duật Thành đưa tay ra nhẹ nhàng xoa bóp cổ tay đang cứng ngắc của cô: “Không cần căng thẳng, tôi đã nói rồi, quan hệ của chúng ta sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng gì đến sinh hoạt của em. Thái độ của em với tôi, cái nhìn hay thậm chí cả cách xưng hô với tôi cũng không cần có bất kỳ thay đổi nào hết. Tất cả cứ dựa vào điều làm em thoải mái nhất.”

Trong lòng Lâm Yên vốn là muốn chia tay nhưng lại vì mấy câu ngắn ngủi này của đối phương mà bắt đầu sụp đổ.

Đây quả thật là bạn trai thần thánh!

Chẳng trách từ trước tới giờ Bùi Duật Thành không uốn nắn cách xưng hô quá xa cách của cô, lại còn phối hợp gọi cô “Lâm tiểu thư”, nguyên nhân là sợ cô không thích ứng kịp.

- --

Hãy vote và để lại cmt cho đàn mèo xinh xắn nếu bạn yêu thích truyện nhé ✿◕ ‿ ◕✿

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.