Edit: TH
Beta: Nấm
Trên bàn cơm, tiệc tùng linh đình.
Vị trí ngồi cạnh Bùi Nam Nhứ này thật sự là quá gây chú ý, Lâm Yên chỉ có thể vùi đầu ăn một cách khổ sở, tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.
Qua ba lần rượu, có một nhân viên ở đâu đột nhiên đẩy cửa tiến vào, nói thầm gì đó vào tai Phùng An Hoa.
“Cái gì, Lâm Thư Nhã đã tới đây?” Phùng An Hoa nghe vậy lập tức hơi kinh ngạc, vội vàng đứng dậy đi nghênh đón.
Trong lúc nói chuyện, cửa phòng bị người đẩy ra, Lâm Thư Nhã mặc một bộ lễ phục xa hoa điểm những vì sao nhỏ đang đi đến.
“Lâm tiểu thư!”
“Oa! Là Lâm Thư Nhã!”
“Chị họ!”
Thấy Lâm Thư Nhã tới trong nháy mắt, trong phòng mọi người nhất thời nhiệt tình chào hỏi.
Hàn Dật Hiên sắc mặt vẫn còn đang âm trầm thì khi nhìn đến người tới, trong giây lát cũng lập tức trở nên nhu hoà.
Hạ San San vui vẻ nghênh đón, nhiệt tình khoác tay Lâm Thư Nhã, “Chị họ, sao chị lại tới đây?”
Lâm Thư Nhã nở nụ cười, “Hôm nay vừa hay tôi vừa tham gia một bữa tiệc, sau đó nghe anh Dật Hiên nói đoàn làm phim của mọi người cũng đang tổ chức liên hoan ở đây, nên đã không mời mà tới!”
Nói xong nhìn về phía Phùng An Hoa cùng Khương Nhất Minh nói, “Thật xin lỗi, quấy rầy các vị, sản xuất Phùng và đạo diễn Khương sẽ không để ý chứ!”
Trên mặt Phùng An Hoa lập tức tràn đầy ý cười, “Thư Nhã, cô khách sáo rồi! Ước còn không được nữa là! Cô có thể tới đoàn làm phim của chúng tôi quả là rồng đến nhà tôm! Nhanh, mau mời ngồi!”
Nói xong thì phân phó người đi gọi phục vụ chuẩn bị thêm một bộ bát đũa.
Hàn Dật Hiên ngồi bên cạnh Tưởng Tư Phi tự giác đứng người lên, “Thư Nhã, ngồi bên này đi!”
Hàn Dật Hiên đứng dậy đi về phía cô ta, quan tâm nắm tay kéo cô ta ngồi xuống, trong chớp mắt giọng điệu dịu dàng như nước, “Không phải nói có việc gì bận bịu sao?”
“Có bận mấy đi chăng nữa cũng không quan trọng bằng anh Dật Hiên!” Lâm Thư Nhã dịu dàng đáp lại, lập tức khiến cho cả phòng ồ lên.
Câu này của Lâm Thư Nhã khiến Hàn Dật Hiên rất hưởng thụ, trên mặt đều là cưng chiều vô hạn.
Trong mắt cô gái này, bất cứ lúc nào cũng cho gã cảm thấy mình là quan trọng nhất, luôn luôn dùng ánh mắt ỷ lại ngẩng đầu nhìn gã, thế giới này có rộng đến đâu cũng chỉ có gã. Lâm Thư Nhã nói xong, lại theo thói quen nhìn về phía Vệ Từ Phong, “Từ Phong, rất mong ca khúc chủ đề của anh nha! Nhất định sẽ rất hay!”
Sắc mặt Vệ Từ Phong mặc dù đang tăm tối nhưng lúc đối diện với Lâm Thư Nhã thì thoáng hòa hoãn mấy phần, “Cảm ơn.”
Trên bàn ăn, Lâm Thư Nhã thuận lợi có thể nói như cá gặp nước.
Một cô gái hồn nhiên, ngây thơ lại hoà đồng, y như thiên sứ. Từng lời nói, từng cách cư xử lại tao nhã cao quý. Bất kể là ai cũng đều vô cùng thích cô ta, ngay đến cả tên chảnh choẹ khó ở, hay cau có như Vệ Từ Phong mà cũng phải ôn hoà đi mấy phần. Hoa hoa công tử như Thẩm thiếu cũng phải có thái độ ân cần với người đẹp.
Đáy mắt Hàn Dật Hiên dịu dàng đến nỗi tràn đầy vẻ cưng chiều không giới hạn.
“Đúng rồi chị họ, chị tham gia bữa tiệc nào vậy ạ?” Hạ San San hỏi.
Lâm Thư Nhã vuốt ve những sợi tóc mai của mình, đáy mắt lóe lên một tia kiêu ngạo, “Bữa tiệc đêm nay là gặp mặt với đạo diễn Garcia.”
Hạ San San nghe xong, lập tức mặt mũi tràn đầy kích động, “Oa! Là vị đạo diễn trứ danh của Hollywood sao ạ? Nghe nói gần đây ông ấy muốn quay một bộ phim về chủ đề đua xe đó. Chị họ, chị muốn hợp tác phim điện ảnh cùng với đạo diễn Garcia sao?”
Nghe được lời Hạ San San nói, ai nấy có mặt trên bàn ăn đều vô cùng kinh ngạc.
Garcia là một trong những vị đạo diễn số một của Hollywood, đã từng nâng vô số diễn viên trở nên nổi tiếng. Hầu như tất cả diễn viên trong giới giải trí Trung Hoa đều lấy làm vinh dự tuyệt đối khi có thể tham gia đóng những bộ phim của ông.
Lâm Thư Nhã chỉ cười mà không nói, Tưởng Tư Phi bên cạnh ngay tức khắc trả lời hộ: “Bộ phim này đã sớm được quyết định quay rồi, trong bộ phim cô Lâm thủ vai vào một nhân vật cực kì quan trọng, hơn thế nữa còn là do chính đạo diễn Garcia tự chọn nữa.”