Edit: Tiểu Phong Linh
Uông Cảnh Dương hoàn toàn không ngờ Lâm Yên lại đột nhiên tỉnh dậy, anh ta bị dọa cho trực tiếp ngã xuống đất, hơn nửa ngày trời mới vịn eo bò lên.
“Mẹ nó! Lâm Yên bà làm sao thế? Ông đây suýt bị bà doạ thành bệnh tim luôn rồi!!!”
Trên mặt cô gái phút chốc thoáng qua vẻ sợ hãi, tuy nhiên, rất nhanh liền khôi phục lại bình thường, đáy mắt hiện lên vẻ đã hiểu rõ mọi chuyện.
Chỉ thấy đôi mắt của cô gái vốn ảm đạm, tinh thần sa sút, trong nháy mắt đôi đồng tử kia như minh châu được lau qua bụi bặm, toả ra ánh sáng lành lạnh. Nghe thế, cô liếc nhìn Uông Cảnh Dương, nhàn nhạt mở miệng nói, “Nếu không làm việc trái với lương tâm, ông sợ cái gì?”
“Tôi...” Uông Cảnh Dương đúng là thật sự chột dạ, lấy đại lý do vô cùng cưỡng ép, “Chẳng qua tôi thấy trên mặt bà dính cái gì đấy, muốn giúp bà lấy đi thôi! Chứ bà nghĩ tôi định làm gì?”
“Thật không?” Lâm Yên nhàn nhạt cười cười, không tỏ ý kiến.
Thế nhưng biểu cảm ấy, lại làm cho Uông Cảnh Dương cảm thấy toàn bộ tâm tư suy nghĩ của mình bị nhìn thủng.
Thậm chí còn có cảm giác như đang đối đầu với áp bức quá mãnh liệt từ một đối thủ mạnh...
Móa! Tình huống gì thế này...
Uông Cảnh Dương nhịn không được phỉ nhổ, “Lâm Yên, bà bị ma nhập vào người à? Tự dưng đột nhiên…Lạnh lẽo thế...”
Vừa rồi trong giây lát cô mở to con mắt còn làm anh ta sợ té xuống đất!
Uông Cảnh Dương vừa thầm khinh bỉ, vừa vội vàng đổi đề tài, “Lâm Yên, lời tôi vừa nói bà có nghe thấy không? Bà đừng ở chỗ bà cô kia nữa, đến nhà tôi ở luôn đi!”
Lâm Yên nhìn anh ta một cái, “Không cần.”
Uông Cảnh Dương cho rằng cô sợ gây phiền toái cho mình nên khuyên nhủ, “Bà với tôi còn khách sáo cái gì! Căn phòng của tôi bên đó cũng để trống!”
Lâm Yên cầm một xiên thịt nướng trên bàn, nhưng không có ý định sẽ ăn, chỉ nhìn qua rồi thuận miệng nói: “Có chỗ để đi.”
Uông Cảnh Dương bất đắc dĩ: “Bà nếu ngại, chờ bà kiếm được tiền rồi trả tôi tiền thuê nhà! Đừng cậy mạnh, bà ở Đế Đô này không có người thân hay bạn bè gì, còn có thể đi đâu?”
Lâm Yên: “Chỗ bạn trai tôi.”
Uông Cảnh Dương: “...!!!”
Uông Cảnh Dương ngơ ngác luôn tại chỗ, “bụp” một cái xiên thịt trong tay rơi luôn xuống đất.
“Bà… Bà vừa nói gì?” Uông Cảnh Dương giống y như người vừa bị đánh một gậy làm tỉnh táo.
Bạn trai? Con bé này khi nào có bạn trai rồi?
Lâm Yên với Hàn Dật Hiên chia tay đến bây giờ còn chưa hết dây dưa, làm sao có thể đùng cái có bạn trai???
Tại sao anh ta không biết chuyện này!
“Cảm ơn vì bữa ăn.”
Lâm Yên nói xong liền đứng dậy rời đi, âm thanh xa cách hòa vào gió đêm...
Chỉ còn mình Uông Cảnh Dương ngồi yên tại chỗ, nhìn chằm chằm bóng lưng Lâm Yên đi mất, cõi lòng tan nát thành nhân sủi cảo...
Có bạn trai cái là trở mặt, ngay cả thái độ nói chuyện với anh ta cũng lãnh đạm!!!
...
Cùng lúc đó Bùi Duật Thành tự nhiên rơi vào mê man, trong lòng Bùi Nam Nhứ đã rối như tơ vò.
Đang chuẩn bị tranh thủ thời gian lái xe đem người đưa đi bệnh viện thì đột nhiên, cửa xe bị người khác gõ gõ.
Bùi Nam Nhứ hạ cửa kính xuống, sau đó thấy ngay người đứng bên ngoài lại là Lâm Yên!
“Cô... Lâm Yên?”
Cô gái trực tiếp mở cửa xe, ngồi ở ghế sau với Bùi Duật Thành, “Không cần đi bệnh viện, về Vân Gian Thủy Trang.”
Đáy mắt Bùi Nam Nhứ hiện lên tia cảnh giác: “Cô là ai? Rốt cục có quan hệ gì với anh tôi?”
Kỳ quái...Không phải lần đầu tiên anh ta phát hiện ra...
Giọng điệu nói chuyện của cô gái này, lại anh ta không tự chủ được nghe theo.
Trên khuân mặt đạm mạc không đổi của cô gái, hỏi ngược lại: “Anh của cậu chưa từng nói qua chúng tôi có quan hệ?”
Bùi Nam Nhứ lập tức không nói gì: “...”
Mặc dùanh ta hoàn toàn không biết gì, nhưng mà có thể làm cho anh hai anh ta nói ra câu “quan hệ thân mật nhất”.
Cô gái này…Tuyệt đối không phải tầm thường...
Chí ít đối với anh hai của hắn, hẳn là có thể tin tưởng được.
Sau một hồi lâu giãy dụa, cuối cùng Bùi Nam Nhứ đành lái xe về Vân Giang Thủy Trang.