Edit: Er ଲ(ⓛ ω ⓛ)ଲ
Beta: Richi
“Bùi Vũ Đường, bảo bạn cậu sống thực tế một tý đi, đừng mơ tưởng hão huyền nhiều như vậy.” Z Thần chậm rãi đứng dậy, lườm Bùi Vũ Đường: “Tôi cho rằng đàn em của tôi sẽ không nhận hạng người này làm học trò đâu. Tôi đi trước xem sân bãi đây, cứ vậy đi.”
Z Thần nói xong mang theo vài thành viên rời khỏi phòng hậu cần.
“Chào cô, đừng để trong lòng, nếu như cô thật sự thích đua xe thì khi rảnh tôi có thể dạy cô.” Một thành viên của ZH1, tay đua có tên Mộc Mộc đi đến bên cạnh Lâm Yên, nhẹ nhàng cười: “Thực ra bọn họ cũng không có ác ý. Bởi vì đua xe thật sự không phải người bình thường có thể tùy tiện thử, cũng vô cùng nguy hiểm. Dĩ nhiên vẫn là câu nói đó, nếu như cô rất thích đua xe, có đủ kiên trì và quyết tâm, tôi có thể chỉ cho cô một chút.”
“Mộc Mộc, vậy thì tốt quá!” Không cho Lâm Yên có cơ hội mở miệng, Bùi Vũ Đường vội vàng nói.
“Ừm, tối nay lưu phương thức liên lạc đi, tôi đi xem trường đua đã.” Mộc Mộc nhìn về phía Lâm Yên và Bùi Vũ Đường rồi gật đầu, sau đó đi ra ngoài.
Chờ toàn bộ đội viên ZH1 rời đi, lúc này Bùi Vũ Đường mới nhìn về phía Lâm Yên kích động nói: “Chị Yên, đây chính là hi vọng trong hoàn cảnh khó khăn mà. Chị gặp vận may rồi, mặc dù thực lực Mộc Mộc không bằng Z Thần nhưng cũng siêu cấp lợi hại!”
“Người này tính cách cũng không tệ lắm.” Lâm Yên gật đầu nói.
“Người nào không tệ?... Người nào không tệ? Nhưng mà chị Yên, sự chú ý của chị có phải bị lệch rồi không? Chủ yếu là kỹ năng đua xe, kỹ thuật lái xe!” Bùi Vũ Đường nói.
Lâm Yên lườm Bùi Vũ Đường: “Ảnh kí tên của tôi đâu?”
“Chị Yên, không cứu nổi chị nữa rồi. Với thời khắc kích động lòng người như vậy mà chị còn băn khoăn một tấm ảnh cùi mía.” Vừa nói Bùi Vũ Đường vừa lấy một tấm ảnh mới tinh trong phòng để đồ ra đưa cho Lâm Yên.
Mở ra quả nhiên không để cho Lâm Yên thất vọng, thật sự là ảnh có chữ kí bản số lượng có hạn của Bùi Nam Nhứ.
Trong lúc nhất thời mắt Lâm Yên nổi đom đóm, ảnh có chữ kí này cực kì hiếm, dù là nữ diễn viên nổi tiếng trong giới cũng khó mà kiếm được.
“Một tấm thôi à, hết rồi sao?” Lâm Yên cẩn thận cuốn tấm ảnh lại, hỏi Bùi Vũ Đường.
“Không hết, em chỉ trộm một tấm thôi. Nếu chị cảm thấy ít thì lần sau trở về em trộm thêm.” Bùi Vũ Đường nói.
“Tam thiếu, Bùi Nam Nhứ là anh cậu, sao lại gọi là trộm được, trở về thì lấy thêm thôi.” Lâm Yên nói.
“Cũng chẳng khác gì nhau mấy...” Bùi Vũ Đường nghiêng đầu, chợt nhớ ra gì đó, vội vàng nghiêm mặt nói: “Đúng rồi chị Yên, lúc thi đấu chị hãy đi theo em, xem kĩ thuật của các thành viên đến từ ZH1 thi đấu, có thể học được không ít đâu!”
Lâm Yên: “...”
Cái này còn phải học? Vậy thì cô cũng có thể học ở trận đấu top đầu trên thế giới trong TV rồi còn ở đây lãng phí thời gian làm gì?
“Chị Yên, chút nữa mới thi đấu, em đi xem sân đua một chút, chị đi đâu thì đi đi, lúc nữa em sẽ tới tìm chị.” Bùi Vũ Đường dứt lời đã đi mất.
Lâm Yên cũng không ở lại, đứng dậy đi về phía sân bãi.
Nhưng mà lúc rời đi lại đụng phải một người đàn ông.
“Ra khỏi cửa không đem theo mắt à?!”
Người đàn ông không vui quát lên.
“Thật ngại quá, anh không sao chứ?” Lâm Yên hỏi.
“Là cô?” Vệ Từ Phong ngẩng đầu, sau khi thấy cô gái trước mặt thì hơi sững sờ.
Vệ Từ Phong?
Lâm Yên không ngờ Vệ Từ Phong vậy mà lại xuất hiện ở đây, còn trùng hợp gặp cô như vậy.
“Cô theo dõi tôi?” Vệ Từ Phong nhìn chằm chằm Lâm Yên, lông mày cau lại.
Lâm Yên: “...”
Chàng trai, hình như cậu nghĩ quá nhiều rồi đấy!
- --
Vote và cmt để ủng hộ team nếu bạn yêu thích truyện nhé ^^
P/s: Các tình yêu ngủ ngon <3