Edit: Er
Beta: Dochan
Thực ra Bùi Duật Thành rất kiên định chuyện để cô đi đến công ty giải trí Đỉnh Phong.
Lâm Yên không khỏi nhớ lại lần Bùi Nam Nhứ đi đón cô ở đoàn làm phim kia. Lúc trên xe Bùi Duật Thành có nói với cô.
Hôm đó, cô từng hỏi Bùi Duật Thành. Anh không để ý việc cô mang thanh danh kém, bị quần chúng bôi đen, bị chửi không có tố chất, không có nhân phẩm, không có kỹ thuật diễn xuất, là đồ cặn bã...
“Để ý.”
“Cần tôi giúp em xử lí bọn họ không?”
Đây là câu trả lời của Bùi Duật Thành lúc đó. Cái anh để ý là những người coi khinh cô, nhục mạ cô.
Bùi Duật Thành không phủ nhận là bởi vì anh thực sự đã nghĩ sẽ làm như vậy. Nhưng cảm thấy cô căn bản sẽ không tin mình, cho nên không định giải thích?
Mặc dù anh thực chất là vũng bùn vẩn đục, nhưng sâu trong đó lại là ánh sáng mờ nhạt bị vùi lấp...
“Khụ...” Bùi Duật Thành lại ho khan.
Lâm Yên thấy thế, lập tức liếc mắt nhìn đám người thân cận của Bùi Duật Thành, giận dữ gầm lên: “Này, anh ấy đã ho ra máu rồi. Mấy người còn đứng ngây ra đó làm gì? Nhanh gọi bác sĩ đi!”
Mọi người đột nhiên bị quát thì ngơ ngác: “...”
Vừa rồi không phải chị còn hận không thể giết chết lão đại cơ mà?
“Trước đó có tin đồn rằng anh bị bệnh hôn mê bất tỉnh rất nặng gì đó... Chẳng lẽ là thật?” Sắc mặt Lâm Yên nghiêm trọng, cô hạ giọng hỏi.
Bùi Vũ Đường nghe vậy lập tức nhảy vào nói: “Chị dâu cả, chuyện này thì chị không cần lo lắng. Chỉ cần chị ở bên cạnh anh của em, đừng nháo nhào chia tay với anh ấy thì anh cả chắc chắn sẽ khoẻ mạnh!”
Cái quỷ gì vậy?
Lâm Yên im lặng trừng mắt nhìn Bùi Vũ Đường: “Chẳng lẽ tôi là thuốc tiên sao?”
Lúc này Tần Hoan đứng bên cạnh, Tinh Trầm, Trình Mặc tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Lâm Yên, lộ ra biểu cảm “cô không chỉ là thuốc tiên thôi đâu.”
“Tôi đang nghiêm túc hỏi cậu đấy!” Lâm Yên tức giận nói.
“Em cũng trả lời vô cùng đứng đắn mà...” Bùi Vũ Đường yếu ớt nói nhỏ.
Chỉ cần anh cả không mất khống chế, vậy thì sẽ không có bất cứ vấn đề gì.
Lâm Yên cảm thấy những người này thật sự rất không đáng tin cậy, buông tay của Bùi Duật Thành ra. Sau đó tìm kiếm điện thoại của mình để gọi xe cấp cứu đưa Bùi Duật Thành tới bệnh viện.
Kết quả, gần như là cô vừa buông tay Bùi Duật Thành ra...
Thì đồng hồ bạc trên cổ tay anh lại bắt đầu kêu “reng reng reng“...
Tất cả mọi người: “...!!!”
Bùi Vũ Đường hoảng hốt nhìn chiếc đồng hồ, cuống quít nói: “Nhìn đi! Em đã nói không thể rời xa rồi mà! Không thể chia tay đâu!”
Hả?
Lâm Yên bị Bùi Vũ Đường dọa đến nỗi vô thức nhanh chóng nắm tay của Bùi Duật Thành lần nữa. Âm thanh “reng reng reng” của chiếc đồng hồ lập tức chậm lại nhưng vẫn kêu lên không ngừng.
Lúc này Lâm Yên mới phát hiện, tất cả đám người Bùi Vũ Đường vừa nghe thấy tiếng đồng hồ của Bùi Duật Thành vang lên đều lộ ra biểu cảm vô cùng khẩn trương.
Vừa rồi Bùi Duật Thành ói máu trong chớp mắt, hình như vào lúc ấy cũng là cái đồng hồ này bắt đầu dồn dập báo hồi chuông động...
Chẳng lẽ đồng hồ này là một loại dụng cụ đo sức khỏe nào đó?
Được kết nối với cơ thể của Bùi Duật Thành?
Lâm Yên vô thức cảm thấy Bùi Duật Thành với chiếc đồng hồ đeo tay này hình như có liên quan tới cô.
Nhưng lại hoàn toàn không nghĩ ra, sao lại có quan hệ với cô được cớ chứ?!
“Cái này... Không phải là đồng hồ mà là dụng cụ đo sức khỏe cơ thể sao?” Lâm Yên thử mở miệng dò hỏi.
Bùi Duật Thành không phủ nhận.
Lâm Yên vẫn nghe thấy tiếng đồng hồ kêu thì có chút nóng nảy: “Cho nên đây chính là dụng cụ đo sức khỏe cơ thể? Chỉ cần nó kêu lên thì chứng minh là trạng thái sức khỏe của anh không tốt? Vừa rồi đã ngừng rồi mà? Sao bây giờ lại tiếp tục kêu cơ chứ?! Chuyện này... Vậy phải làm như thế nào thì nó mới không kêu nữa?...”
Bùi Duật Thành lẳng lặng nhìn khuôn mặt nhỏ có chút lo lắng của cô gái. Giây tiếp theo anh chậm rãi cúi người, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng rơi vào khóe môi của cô...
Sau khi nụ hôn nhẹ như lông hồng này kết thúc, anh nói: “Như thế này là được rồi...”
Một giây sau, đồng hồ yên tĩnh trở lại.
Lâm Yên: “...”