Edit: Kali
Beta: Sun
Lúc này Lâm Yên đang có hoài nghi lớn, liệu Vệ Từ Phong có phải bị tâm thần phân liệt hay không...
Sau khi kết thúc, Lâm Yên trở lại phòng hóa trang tháo trang sức.
“Trời ơi, trang điểm lâu như vậy, bây giờ lại phải gỡ ra... Làm con gái sao lại phiền phức như vậy?”
Lâm Yên vừa ngồi xuống, sau lưng truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Là Vệ Từ Phong theo sau.
Đi theo cô từ khi làm xong tạo hình tới bây giờ, Vệ Từ Phong không hề rời cô trong phạm vi tầm mắt, giống như sợ cô chạy mất vậy.
Lâm Yên cẩn thận đứng cách hơn mười bước: “Vệ thiếu, ngài có việc?”
Lúc này thái độ của Vệ Từ Phong giống như đã hòa hoãn không ít, bình tĩnh nhìn cô nói: “Chị Yên, chị có thể gọi em là Tiểu Phong.”
Lâm Yên nhíu mày, cuối cùng vẫn quyết định trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Vệ thiếu, tôi nói thẳng. Chắc hẳn anh phải biết tôi của trước kia ra sao, cũng hẳn biết những nội dung trong tin tức đó là viết gì về scandal của hai chúng ta, ngay đêm qua anh còn đăng bài diss tôi. Tôi nghĩ là một người bình thường thì nên có phản ứng, với lại dù thế nào thì anh vẫn nên giữ khoảng cách với tôi đi, mà tôi lại...”
Không đợi Lâm Yên nói xong, Vệ Từ Phong cúi đầu, nói một câu: “Em không phải người bình thường...”
Lâm Yên: “Hả!?”
Vệ Từ Phong: “Mắt của em mù...”
Lâm Yên: “...”
Vệ Từ Phong hít sâu một hơi, ánh mắt chăm chú nhìn cô: “Chị Yên, chị... Chị thật sự không nhớ ra em sao?”
Lâm Yên nghe vậy có chút ngoài ý muốn: “Ý gì?”
Nghe lời này của Vệ Từ Phong, bọn họ trước kia hình như có quen biết nhau rồi?
Nhưng trước đó, cô căn bản không hề biết Vệ Từ Phong...
Vệ Từ Phong thấy bộ dạng của Lâm Yên giống như hoàn toàn chẳng nhớ rõ mình, vẻ mặt hơi chút lo lắng: “Ba năm trước ở nước Mỹ, tại Massachusetts Boston, Liên Hiệp Hội Quốc Tế Ô Tô tổ chức một tiệc tối từ thiện. Lúc ấy người đứng ra tổ chức vì cứu trợ trẻ em quyên góp tiền, rất nhiều tay đua xe nổi danh quyên ra rất nhiều vật phẩm tiến hành đấu giá...”
Lâm Yên nghe đến đó, lộ ra vẻ hồi ức.
Buổi đấu giá đó cô vẫn còn ấn tượng. Lúc ấy cô cũng có mặt, cô bán đấu giá một chiếc vòng cổ có ý nghĩa kỷ niệm, là một huy chương đồng nho nhỏ, phía trên khắc thời gian cô tới nước ngoài sau lần đầu tiên chính thức tham gia trận đấu.
Đêm hôm đó, cái sợi dây chuyền kia đấu giá ra toàn hội trường với giá cao nhất, cho nên ấn tượng của cô vẫn tương đối ghi sâu.
Sao Vệ Từ Phong lại đột nhiên nhắc đến chuyện này? Chẳng lẽ cậu ta cũng đi?
Vệ Từ Phong nhìn chằm chằm Lâm Yên một lúc, xác định cô thế mà thật hoàn toàn không nhớ nổi mình, hốc mắt có chút đỏ hoe: “Chị Yên, lúc ấy chị lấy ra bán đấu giá một vật phẩm, là một khối huy chương đồng phía trên khắc thời gian chị lần đầu tiên chính thức tham gia trận đấu ở nước Mỹ, mà khối huy chương đồng này đã được em mua...”
Ánh mắt Lâm Yên càng ngày càng khiếp sợ, Vệ Từ Phong xốc cổ áo lên, lấy ra cái huy chương đồng nhỏ như đồng tiền xu đang đeo trên cổ cẩn thận nâng lên.
Cuối cùng, ngón tay cậu nắm chặt vòng cổ, nhìn chằm chằm cô rồi nói từng chữ một: “Chị thật... Thật sự không nhớ ra em sao... Yeva...”
Lâm Yên: “...”
Lâm Yên nghe được cái tên “Yeva” này trong nháy mắt sắc mặt đột nhiên thay đổi, ngơ ngác nhìn chằm chằm sợi dây chuyền kia trên cổ Vệ Từ Phong, hoàn toàn chết sững.
Con mẹ nó!!!
Cho dù cô nghĩ đến nát óc cũng không có ngờ tới...
Vệ Từ Phong... Vậy mà... Lại là fan hâm mộ của cô???
Thế mà cô còn có loại sinh vật fan hâm mộ thần kỳ như này á?
Nhưng mà trọng điểm không phải chuyện này, trọng điểm là cũng thật quá trùng hợp?
Thấy Lâm Yên không nói một lời, Vệ Từ Phong buông sợi dây chuyền trong tay xuống, đột ngột đứng ngay trước mặt Lâm Yên, hai tay cầm lấy vạt áo của mình, trực tiếp cởi áo thun màu trắng trên người xuống...
Lâm Yên thấy thế, quả thực bị dọa đến hồn bay phách lạc!
Aaa được rồi đấy...
Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Đang yên đang lành nói gì cứ nói chứ? Cởi... Cởi quần áo làm gì?
Cô là một diễn viên ngay thẳng, một tay đua xe ngay thẳng... Tuyệt đối... Tuyệt đối không thích “ngủ” với fan đâu nhé!!!