Edit: Byun
Beta: TH, Nấm
Lâm Yên vội vàng tiến lên mấy bước...
Ngay khi cô đến gần trong tích tắc, người đàn ông đang nằm trên giường đột nhiên mở mắt.
Trong bóng tối, Lâm Yên chưa từng thấy qua ánh mắt nào đáng sợ, lạnh lẽo như vậy, hệt như dã thú khát máu, bất cứ lúc nào cũng có thể hủy diệt mọi thứ...
Trong chốc lát, một cảm giác bức bách ập xuống cả căn phòng khiến da đầu Lâm Yên tê dại. Đôi chân y như mọc rễ cắm sâu xuống sàn nhà, đứng im tại chỗ, cũng không dám đi thêm nửa bước nữa.
Đồng thời, đồng hồ đeo trên cổ tay Bùi Duật Thành dường như nhận thấy anh bị kích thích, bắt đầu vang lên dồn dập.
Âm thanh ấy càng khiến người khác rùng mình...
Giống như đang cảnh báo sắp có điều nguy hiểm...
Trong chớp mắt, tận sâu trong tâm trí Lâm Yên xuất hiện cảm giác hoảng hốt. Phản ứng đầu tiên là định co chân lên mà chạy, thoát khỏi người đàn ông trước mặt cũng như sự nguy hiểm này...
Thế nhưng, lúc cô có ý nghĩ như vậy, ánh mắt Bùi Duật Thành càng thêm đáng sợ...
Lâm Yên cố tự trấn an bản thân, muốn bình tĩnh lại.
Tình hình hiện tại của Bùi Duật Thành hình như là mơ thấy ác mộng, do vì bị cô đột nhiên đánh thức nên trong lúc nhất thời chưa kịp nhận ra cô mà thôi.
Vậy nên, bình tĩnh! Phải bình tĩnh!
Đừng sợ...
Cô mơ hồ cảm thấy thái độ sợ hãi của mình sẽ kích thích đối phương.
Trong đầu nhớ lại người đàn ông này từ trước cho tới giờ đều đối xử dịu dàng, nhẹ nhàng với mình...
Nghĩ tới một câu nói “không nỡ bỏ” của Bùi Duật Thành, nhớ anh hỏi “muốn được thưởng cái gì?”, nhớ lời anh tự nói “dáng vẻ khi thi đấu của em rất đẹp“...
Lâm Yên nhắm hai mắt lại, cố gắng khống chế bản thân không tiếp tục lùi lại, đứng im tại chỗ. Cô cả gan mở miệng nói với giọng nhẹ bâng: “Bùi tiên sinh...”
Chỉ còn lại âm thanh cảnh báo trong căn phòng, câu nói nhẹ nhàng “Bùi tiên sinh” của cô gái như ánh sáng le lói, mong manh chiếu sáng khắp chốn đầm lầy âm u trong tâm trí người đàn ông.
Ánh mắt lạnh lẽo của Bùi Duật Thành hơi đảo một cái, dường như hồi phục tinh thần.
Lập tức cặp mắt đáng sợ đó dần dần khôi phục tiêu cự, đôi mắt chậm rãi nhìn cô gái trước mắt——
“Bùi tiên sinh, anh cảm thấy thế nào, không sao chứ?” Lông mày Lâm Yên cau lại, nhìn người đàn ông đang chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, nhẹ nhàng hỏi.
Nhưng Lâm Yên cũng không kịp đợi câu trả lời của người đàn ông.
Cả người Bùi Duật Thành y như hoàn toàn không có tình cảm và lý trí của dã thú, trong chốc lát, anh đã đi tới bên cạnh Lâm Yên.
Lúc này, Lâm Yên và Bùi Duật Thành bốn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt Bùi Duật Thành cuồn cuộn bao la như bầu trời đầy sao khiến lòng người mê say.
Tuy nhiên bây giờ Lâm Yên cũng không còn tâm tư đâu đi thưởng thức đôi mắt Bùi Duật Thành, nhìn vào mắt anh lại làm người hoảng sợ, không hít thở được.
Nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lẽo này, Lâm Yên lập tức muốn bỏ chạy.
“Bùi tiên sinh... Ngài có khỏe không?” Lâm Yên nhìn về phía Bùi Duật Thành, tận lực kéo lại suy nghĩ của mình.
Lâm Yên vừa dứt lời thì Bùi Duật Thành bỗng nhiên vươn tay ra, nhân lúc Lâm Yên còn chưa phản ứng kịp, một tay đã nắm lấy tay phải của cô.
Cảm nhận được sức lực trong cái nắm tay của người đàn ông, trán Lâm Yên chảy ra một giọt mồ hôi lạnh, người đàn ông này muốn dứt luôn cánh tay của cô sao?
Nói chuyện yêu đương thế này... Cũng thật dễ chết?
“Bùi...”
Không chờ Lâm Yên mở miệng, trong mắt Bùi Duật Thành càng lạnh lẽo hơn.
“Ầm ầm”!
Một giây sau, mọi người ở ngoài phòng chỉ nghe được một tiếng vang thật lớn phát ra từ trong phòng.
“Chuyện gì đang xảy ra trong đó vậy?!”
Sắc mặt Bùi Nam Nhứ hơi biến đổi, ngay tức khắc muốn chạy vào trong phòng nghỉ.
Nhưng Bùi Nam Nhứ còn chưa kịp làm gì thì đã bị Tần Hoan kéo lại, “Nhị thiếu gia! Ngài chờ chút đi!”