Edit: Er ଲ(ⓛ ω ⓛ)ଲ
Beta: Cá
“Nói nhiều như thế không phải đồ hèn nhát thì là gì? Thi đấu còn không dám, ở đây mà khoác lác à.” Sắc mặt Tống Tử Nghĩa lạnh xuống.
Nếu quả thật dựa theo suy nghĩ của Z Thần thì bọn họ đúng là không thể thắng nổi ZH1, càng không thể thắng cô gái kia. Người ta không đấu thêm trận nữa với bọn chúng, quy tắc thi đấu cũng không đề cập thêm nữa thì sao mà thắng nổi?
“Ha ha, thật sự là một đám hèn nhát.” Tống Tử Nghĩa ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Bùi Vũ Đường, mẹ nó mày quả thật không phải là một thằng đàn ông. Bộ mặt của cánh đàn ông đúng là bị mày làm cho mất sạch.”
Nghe vậy Bùi Vũ Đường nhếch mép, hoàn toàn mất hy vọng: “Thì sao nào, lúc thi đấu ông đây không thèm thi cùng chúng mày, có tức không? Tức chết chúng mày đi!”
Cậu ta thua thì không quan trọng nhưng tuyệt đối không thể để liên lụy tới Lâm Yên, nếu như không thi đấu thì không ai bị thiệt cả, tất cả đều vui vẻ. Đối thủ của đợt thi đấu cuối cùng này thế nhưng là một người đứng trên đỉnh danh vọng - Không Quân, người đã trên đường đua lấy được hạng 8 của thể thức giải đấu vòng tròn hạng hai toàn cầu. Đầu óc cậu ta dĩ nhiên không có vấn đề, biết chắc là sẽ thua thì ai lại còn đi thi đấu nữa.
“Ha ha...”
Lúc này Tống Tử Nghĩa tiến lên mấy bước, đi đến bên cạnh Bùi Vũ Đường, tay vỗ nhẹ vào má phải của Bùi Vũ Đường: “Thằng súc sinh này, mày thật đúng là xảo trá.”
“Mẹ nhà mày!”
Bùi Vũ Đường trợn mắt, trên trán nổi đầy gân xanh, vốn định động thủ ra tay nhưng lại nhịn xuống.
Cậu ta đã đồng ý với anh cả, từ nay trở đi tuyệt đối sẽ không đánh nhau nữa, nếu không hậu quả tự mình gánh chịu.
“Thế nào, muốn động thủ à? Mày thử xem?” Tống Diệu Nam tiếp tục vỗ vào má phải Bùi Vũ Đường.
Không đợi Bùi Vũ Đường mở miệng, Lâm Yên đang ngồi ghế ở giữa bỗng nhiên lập tức đứng lên, nhìn thẳng vào mắt Tống Tử Nghĩa: “Tôi không nói là tôi không thi đấu.”
Lâm Yên vừa dứt lời, Tống Tử Nghĩa hơi sững sờ lập tức ngừng tay lại, ánh mắt rơi trên người Lâm Yên: “Được, đây chính là cô nói, tôi không phá quy tắc mà ép buộc các người thi đấu.”
“Đương nhiên.” Lâm Yên nói.
Việc này, sắc mặt thành viên của đội ZH1 và Bùi Vũ Đường biến đổi, Lâm Yên điên rồi sao?
Bọn họ hoàn toàn có thể lợi dụng quy tắc giải đấu mà hết sức trì hoãn kéo dài thời gian!
“Haizz..”
Z Thần nhìn chằm chằm Lâm Yên, trong miệng than nhẹ một tiếng. Lâm Yên này quá ngông cuồng tự cao tự đại, như vậy là đã cắn câu của bọn Tống Diệu Nam rồi.
“Chị Yên, chị điên rồi sao?” Bùi Vũ Đường đầy kinh ngạc nhìn về phía Lâm Yên: “Trận đấu tiếp theo đối thủ chính là Không Quân - đội trưởng đội Speed đó!”
Chẳng qua bây giờ có nói gì cũng đều vô nghĩa, Lâm Yên đã đáp ứng rồi. Hơn nữa loại người như Tống Tử Nghĩa này tuyệt đối sẽ không cho cơ hội đổi ý.
Lúc này, Tống Tử Nghĩa lấy điện thoại ra gọi một cú điện thoại.
“Này Không Quân, lúc nào thì đến?”
“Được, ở khu chuẩn bị đấu trường của ZH1, anh tới đi, chuẩn bị thi đấu tiếp.”
Nói xong, Tống Tử Nghĩa cúp điện thoại.
Qua mấy phút có tiếng đập cửa vang lên.
Tống Diệu Nam liền vội vàng bước tới, mở cửa chính của khu chuẩn bị thi đấu ra.
Chỉ thấy bên ngoài là một người đàn ông tay đang cầm mũ, mặc bộ quần áo màu lam là trang phục chính thống của đội Speed, chậm rãi tiến vào khu chuẩn bị hậu cần.
“Đội trưởng!”
Nhìn thấy chàng trai, mấy thành viên đội Speed vội vàng vây quanh lại, mặt mũi ai cũng uất ức đến cực điểm, y như mấy đứa trẻ phạm sai lầm, không dám nhìn thẳng vào anh ta.
Không Quân cắt mái tóc ngắn, nhìn trông mười phần sung sức, chỉ là lúc này sắc mặt có chút không vui.
“Sao nào? Nghe nói bốn người các cậu trên đường đua lại thua bởi một cô gái.” Không Quân liếc qua mấy thành viên đội Speed.
Đối với Không Quân, đối với Speed mà nói thì đó là sỉ nhục lớn nhất.
- --
Đừng quên những cmt và vote xinh xẻo của các bạn nha~