Edit: Er
Beta: Byun
Cảm giác được trái tim kia đập mạnh dưới lòng bàn tay với tốc độ cao mà kinh ngạc, khác xa với người đàn ông ngày thường luôn bình tĩnh kia...
Lâm Yên ngơ ngác đứng tại chỗ, chưa tỉnh hồn lại...
Lúc này đầu óc của cô giống như nhồi bột bị nhão vào, vô cùng hỗn loạn.
Vốn là âm thanh cảnh báo vẫn luôn kêu đứt quãng, nhưng không biết đã dừng lại từ lúc nào.
Cốc cốc cốc...
Ngay lúc này, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng đột nhiên vang lên đằng sau lưng.
Lâm Yên giật nảy mình, mặt đầy cảnh giác quay người lại nhìn cánh cửa.
Xong rồi!
Sao lại có người đến chỗ kín đáo như vậy chứ?
Lâm Yên đang hoảng sợ thì lúc này âm thanh quen thuộc từ ngoài cửa truyền vào: “Anh, chị dâu cả...”
“Bùi ảnh đế?”
Lâm Yên nghe thấy âm thanh của Bùi Nam Nhứ mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng vươn tay mở cửa phòng chứa đồ ra.
“Ảnh đế Bùi, sao anh lại tới đây?” Lâm Yên hỏi.
Bùi Nam Nhứ nhìn Lâm Yên một chút, sau đó lại nhìn anh cả của mình một chút.
Lúc này, hai người vẫn còn đang nắm tay nhau...
Bùi Nam Nhứ nhìn lướt qua anh cả của mình đang vô cùng lạnh lẽo, trên mặt đầy vẻ khó xử.
Anh ta cũng không muốn ngay lúc này lại tới đây quấy rầy hai người họ đâu, nhưng “đừng ảnh hưởng đến công việc của Lâm Yên” chính là mệnh lệnh của anh cả mà!
Bùi Nam Nhứ chỉ có thể cố gắng chống đỡ nói rõ lí do: “Chị dâu cả, tiệc cơm đã bắt đầu. Cô đi lâu quá sẽ không tốt lắm, hơn nữa cùng rất dễ bị phát hiện. Vừa rồi tôi gọi điện thoại cho hai người, kết quả lại không ai nghe máy, tôi lại không yên lòng cử người khác tới nên chỉ có thể tự mình tới đây thông báo cho cô...”
Lâm Yên nghe vậy thì vô thức nhìn điện thoại của mình, lúc này mới phát hiện điện thoại của cô đã hết pin.
Bùi Nam Nhứ nói xong, thực sự Lâm Yên vô cùng cảm động.
Đây là ông em chồng tuyệt vời của thế kỉ rồi!
Tri kỷ quá đi!
Idol của cô quả thật là thiên sứ hạ phàm mà!
“Thật ngại quá, thật ngại quá, tôi về ngay lập tức đây...” Lâm Yên vội vàng nói, sau đó quay đầu sang nhìn Bùi Duật Thành nói:“ Bùi tiên sinh, tôi đi trước đây...”
Thật sự là tạo nghiệp mà, cô đang êm đẹp nói chuyện yêu đương, sao lại giống như một tên ăn trộm vậy chứ?
Nhất quả đất hơn đó là vậy mà còn để phiền idol đỉnh nhất giới giải trí trợ giúp cho cô...
Cũng may mà Bùi Nam Nhứ đột nhiên xuất hiện nên đã đánh bay sự xấu hổ của cô.
Lâm Yên nói với Bùi Duật Thành một tiếng sau đó lập tức chuẩn bị rời đi.
Kết quả, cô vừa mới đi một bước thì cảm thấy cả người đột nhiên không cử động được.
Một giây sau, cô cúi đầu xuống, lúc này mới phát hiện ra tay của mình vẫn đang bị Bùi Duật Thành nắm trong lòng bàn tay, từ đầu đến cuối không hề buông ra.
“Ầy...” Cơ thể Lâm Yên cứng ngắc, quay đầu nhìn phía bên cạnh người đàn ông.
Khuôn mặt anh ẩn giấu trong bóng tối, chỉ là mặc dù không thấy rõ biểu cảm nhưng Lâm Yên có thể cảm giác được lúc này áp suất trên người anh vô cùng thấp.
Vừa rồi khó khăn lắm âm thanh của đồng hồ trên tay anh mới dừng lại, bây giờ lại bắt đầu điên cuồng kêu “Reng reng“.
Lâm Yên: “...”
Bùi Nam Nhứ: “...”
Bùi Nam Nhứ ho nhẹ một tiếng, vô cùng sáng suốt lựa chọn đi ra ngoài.
Rõ ràng là quang minh chính đại yêu đương nhưng Bùi Duật Thành lại phải lén lút gặp mặt, bây giờ mới gặp mặt không bao lâu mà cô lại muốn đi.
Lâm Yên nhìn người đàn ông đang vô cùng mệt mỏi đứng trong căn phòng chật hẹp và âm u như thế này, trái tim không hiểu sao lại mềm nhũn ra...
“Nếu không thì... Tôi tìm một lý do, không đi nữa?”
Lâm Yên vừa nói xong câu đó thì lập tức khóc ròng, phỉ nhổ chính mình.
Sao bảo bỏ qua sắc đẹp, chuyên tâm làm việc cơ mà?
——————
Hàng về rồi, mại zô, mại zô.......