Edit: Nhan Tịch
Beta: Cá
Bình luận viên: “Có lẽ khoảng vị trí ba trăm mét, vị tay đua này của Hạ gia vẫn chưa mở bất kỳ hệ thống hỗ trợ xe nào cả. Tôi cho rằng, tay đua này là người có ý tưởng nhất trong đội đua của Hạ gia. Nhưng dù thế nào đi nữa, trong trường hợp không sử dụng hệ thống hỗ trợ, làm sao vượt qua khúc cua của đường đua được?”
Khi giọng nói của bình luận viên vừa phát ra mọi người chỉ thấy Lâm Yên lái chiếc xe màu bạc, chuyển hướng quẹo thật nhanh, thân xe nhanh chóng lắc nghiêng đi. Bởi vì không có sử dụng hệ thống hỗ trợ xe nên biên độ rung lắc của chiếc xe màu bạc càng lúc càng dữ dội.
Đang lúc này, chiếc xe màu bạc tăng tốc mãnh liệt, bánh xe bên phải nằm ở phía trước cọ sát lề lao thẳng tới trước.
Sau khi vượt qua khúc cua thì có chút thay đổi, chiếc xe màu bạc vẫn ở trạng thái mất khống chế mà ở ngay phía trước trùng hợp lại là một tên tay đua của Hạ gia.
“Mợ nó!”
Tên tay đua của Hạ gia chỉ cảm thấy có tiếng gầm gừ giống của dã thú vang lên, theo phản xạ liếc nhìn kính chiếu hậu.
Chỉ thấy Lâm Yên lái chiếc xe, đúng là xem chiếc xe đua của hắn ta là khúc cua để quẹo, từ bên trái quẹo qua luôn.
Sau khi vượt qua tên tay đua của đội đua Hạ gia, Lâm Yên dịch chuyển phương hướng và lập tức ổn định thân xe, lái xe về lề giữa, chớp mắt lại không thấy bóng dáng đâu.
Bình luận viên: “Tuyệt vời, thao tác này thật sự quá tuyệt vời, đội đua của Hạ gia quả nhiên có chút bản lĩnh. Trên loại đường đua thế này, tắt hết hệ thống hỗ trợ xe vậy mà có thể trôi chảy hoàn thành khúc cua thậm chí còn lợi dụng chiếc xe tưởng chừng trôi dạt bên lề đường của đồng đội để hỗ trợ bản thân vượt qua, nice!”
“Không thể nào, đó là Lâm Yên?!”
Tên tay đua của Hạ gia vẻ mặt chấn động.
Lúc này bởi vì Lâm Yên đã tắt hệ thống hỗ trợ xe, nên tốc độ của chiếc xe vượt xa bình thường, trong tích tắc mấy tên thành viên của đội đua Hạ gia đều bị Lâm Yên tùy ý vượt qua.
Hiện tại, phía trước Lâm là chiếc xe của Hạ Minh Khải.
“Sao cô ta lại đuổi theo kịp?!”
Thông qua kính chiếu hậu, Hạ Minh Khải thấy Lâm Yên lái xe đua màu bạc, lập tức sững sờ.
Sau đó, theo phản xạ, Hạ Minh Khải lái xe chặn lại chiếc xe màu bạc, không cho Lâm Yên vượt qua.
“ Ngăn cản à?”
Lâm Yên mặt không biểu cảm gì, cưỡng ép chiếc xe của Hạ Minh Khải tránh đường. Vừa mới vượt qua thì chiếc xe đua màu bạc của Lâm Yên lại chặn ở trước xe của Hạ Minh Khải, còn cố ý đạp phanh xe.
Thấy thế, sắc mặt của Hạ Minh Khải liền thay đổi, đạp gấp phanh xe. Cho dù như thế, do quán tính, chiếc xe vẫn đâm vào đuôi xe của xe đua màu bạc
Một giây sau, Lâm Yên mỉm cười, trong nháy mắt đạp ga hết mức “brừm” một tiếng, không còn thấy bóng dáng.
“Khốn khiếp!”
Hiện tại chiếc xe của Hạ Minh Khải đã dừng lại, mồ hôi lạnh tuôn ra ướt hết cả người.
Người phụ nữ chết tiệt đó đang cố ý chơi gã ta đây mà!
“Không thể nào... Làm sao có thể?!” Hạ Minh Khải không thể tin được, Lâm Yên làm sao lại biết lái xe đua, còn trong thời gian ngắn ngủi, vượt qua luôn chiếc xe đua của mình!
...
Lúc này đây, xe đua màu bạc mở ra hình thức cuồng bạo, đuổi sát theo chiếc xe của chiến đội WW.
“Trời ạ, người phụ nữ này điên rồi sao?!”
“Đừng cản cô ta! Cô ta tắt hết hệ thống hỗ trợ rất dễ đụng vào xe khác!”
Một tên thành viên của chiến đội WW sắc mặt trắng bệch, cái trán tràn đầy mồ hôi lạnh. Nếu không phải hắn ta tránh nhanh, xém chút nữa là đi chết cùng chiếc xe đua màu bạc rồi còn gì!
“Đội trưởng, tôi không chống đỡ nổi... Tên điên này phá vòng! Sắp đuổi tới anh rồi!” Một tên thành viên khác của chiến đội WW không cam lòng dừng xe, điều chỉnh lại âm lượng radio cho tốt rồi nói với đội trưởng chiến đội WW.