Edit: Kali
Beta: Dochan
“Không cần.” Lâm Yên mở miệng nói.
“Không cần?” Z Thần sửng sốt.
“Anh không phải đã nói rồi sao, tôi khó có thể thắng được trận này. Nếu như không thắng được thì tôi xem tư liệu về anh ta làm gì? Lãng phí thời gian.” Lâm Yên cười nói.
“Đội trưởng, Lâm tiểu thư nói cũng rất có lý.” Mộc Mộc nói với Z Thần.
Không đợi Z Thần nói thêm điều gì, đột nhiên “rầm” một tiếng, cửa của khu vực chuẩn bị hậu cần bị ai đó một cước đá văng.
Ngay lập tức đập vào mắt là một gã có dáng người cao to mập mạp, hai tay đút túi quần, nghênh ngang bước vào.
“Hừm, không tệ lắm.”
Tên mập liếc mắt một vòng quanh phòng, ánh mắt cuối cùng rơi vào người Lâm Yên: “Không nhìn ra, Bùi Vũ Đường còn tìm được một vị cao thủ.”
“Tống Tử Nghĩa?!”
Nhìn thấy cái tên mập kia, lông mày Bùi Vũ Đường cau lại.
Cái tên mập này tên là Tống Tử
Nghĩa, là anh của Tống Diệu Nam. Ở Đế Đô có tiếng tăm cực lớn, có tiếng giàu nứt đố đổ vách.
Cách đây ít năm từng dẫn người đến quán bar đánh nhau ẩu đả, hình như là vì tranh giành phụ nữ mà đánh trọng thương đối phương. Sau khi Tống Tử Nghĩa mai danh ẩn tích mấy năm không ngờ khi tái xuất lại đến đây.
“Anh, anh chậm chút, chờ em với.” Tống Diệu Nam đi cùng chục tên thanh niên vội vàng đuổi theo.
“Đồ phế vật.” Tống Tử Nghĩa lạnh lùng liếc qua Tống Diệu Nam: “Ngay cả con gái cũng không giải quyết được, tao sao lại có một đứa em trai phế vật như thế chứ.”
Nghe vậy Tống Diệu Nam có vẻ hơi tủi thân, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Cũng không thể trách em.”
Tống Tử Nghĩa cười lạnh một tiếng, sờ cằm rồi nhìn về phía Lâm Yên.
Khuôn mặt của con bé này cũng không tồi, hình như nhìn hơi quen mắt, trông rất giống một nữ minh tinh nào đó nhưng mà so với nữ minh tinh kia còn xinh đẹp hơn...
Rồi gã ta chỉ thẳng ngón tay vào mặt Lâm Yên: “Cô gái, tối hôm nay cô không cần theo hầu hạ em trai tôi, hầu hạ tôi là được.”
“Mày nói cái gì?!” Bùi Vũ Đường lập tức giận dữ.
Lâm Yên kéo Bùi Vũ Đường lại, cười cười với Tống Tử Nghĩa:
“Trước tiên thắng nổi tôi đã rồi nói.”
“Hừ thật đúng là phách lối, cô đua xe rất trâu bò à? Thắng mấy tên trong đội Speed thì đã cảm thấy mình khủng lắm? Ngay cả Không Quân cũng không để vào mắt?” Tống Tử Nghĩa nhếch mép.
Nghe vậy sắc mặt của mấy thành viên đội Speed có chút khó coi nhưng cũng không nhiều lời. Ngay cả chính bọn họ cũng cảm thấy mất mặt, bốn người thành viên Speed bọn họ lên một lượt đua thế mà bị một cô gái đánh bại. Trong lòng lại đang có cục tức nghẹn cổ, lúc này cũng không có mặt mũi để nói chuyện thêm. Thật sự là quá mất mặt, không chỉ đã làm mất mặt Speed, mà còn làm mất mặt cả đội trưởng Không Quân.
“Cô gái, Không Quân tiễn cô khỏi đường đua chỉ sợ chưa đến một phút, đã lớn như vậy rồi chắc trong lòng phải tự biết đếm nhỉ.” Tống Tử Nghĩa nói.
“Thật lợi hại như vậy hả...” Lâm Yên khẽ gật đầu: “Được thôi... Vậy anh để Không Quân tới đây.”
“Lâm tiểu thư, đừng xúc động!” Lúc này Z Thần vội vàng tiến lên, nhìn Lâm Yên rồi nhỏ giọng nói: “Lâm tiểu thư, tôi vô cùng hiểu tâm trạng của cô nhưng trước tiên cô cần phải biết một sự kiện.”
“Chuyện gì?” Lâm Yên hỏi.
“Đối thủ của cô là đội trưởng Speed - Không Quân. Người đã từng thi đấu với một trong những học trò của đường đua Tử thần Yeva - Lãng Mãng đại thần ở giải đấu quốc tế về thể thức vòng tròn hạng hai.” Z Thần cau mày nói.
“Lợi hại như vậy sao, sau đó thì sao nào?” Lâm Yên cười một tiếng.
“Kết quả... Cái này không quan trọng, quan trọng là Không Quân đã từng giành được top 8 giải đấu quốc tế về thể thức vòng tròn hạng hai. Cơ bản với thực lực của chiến đội Speed vốn không có tư cách tham gia giải đấu quốc tế về thể thức vòng tròn hạng hai nhưng chính vì đội trưởng Không Quân, chỉ với một mình anh ta thôi cứ thế khiến trình độ của Speed đi lên...”