Cuộc Đời Ngọt Ngào Khi Có Em

Chương 361: Chương 361: Tôi có bạn trai đấy, không được sao?




Edit: Nhan Tịch

Beta: Ann

Lâm Yên vốn không hề suy nghĩ nhiều nhưng sau khi nghe xong câu “có ý gì khác cũng đều được” của Bùi Duật Thành, cô đã không kiềm chế được bắt đầu suy nghĩ viễn vông.

Nói cho cùng yêu cầu của cô đúng là rất dễ làm người ta hiểu lầm.

Đau lòng quá đi, chẳng lẽ Bùi Duật Thành cho rằng cô có ý đồ gì nên mới muốn ở chung một chỗ với anh?

Ông trời làm chứng, cô không có ý đó đâu!

Ý định ban đầu của cô rõ ràng hết sức trong sáng mà!

Đành chịu thôi bây giờ có giải thích cũng giải thích không rõ nữa...

Bùi Vũ Đường đang ở bên cạnh vui mừng hớn hở mở miệng: “Chị dâu cả, chị dâu cả, chị dâu cả để em giúp chị chuyển nhà nha!”

Lâm Yên im lặng nhìn bộ dáng vui vẻ như đi ăn tết của Bùi Vũ Đường: “Giờ cũng muộn rồi, tôi muốn về thu dọn đồ đạc, với lại căn phòng đó là do một người bạn tốt của tôi giúp tôi thuê, tôi muốn dọn đi thì cũng phải báo với cậu ấy một tiếng đã.”

Ánh mắt của Bùi Duật Thành lóe lên: “Uông Cảnh Dương?”

Lâm Yên gật đầu vẻ mặt hơi ngạc nhiên: “Đúng vậy, chính là Uông Cảnh Dương. Bùi tiên sinh, sao anh lại biết tên bạn tôi thế?”

“Em có nói qua.” Bùi Duật Thành thuận miệng nói.

Lâm Yên: “Ồ? Vậy sao?”

Cô không nhớ cô có nhắc gì về Uông Cảnh Dương trước mặt Bùi Duật Thành không nữa...

Chắc do trong lúc vô tình cô có nhắc, xong rồi quên mất tiêu luôn.

“Đúng là nên báo một tiếng.” Bùi Duật Thành mở miệng: “Khi nào em thu dọn xong thì gọi điện cho tôi, tôi đến đón em.”

“ Vâng!”

...

Trở lại chung cư.

Lâm Yên định sáng ngày mai đi tìm Uông Cảnh Dương, không ngờ rằng mới vừa đến dưới lầu lại đụng phải Uông Cảnh Dương.

“Này Cẩu Tử!” Ánh mắt Lâm Yên sáng lên, vội vàng lao nhanh về phía trước.

“Sao về muộn thế?” Uông Cảnh Dương nhăn mày mà nhìn cô.

Lâm Yên: “Quá tốt rồi, đúng lúc tôi có chuyện muốn nói với ông không bằng ông mời tôi ăn khuya đi!”

Uông Cảnh Dương liếc mắt dò xét cô: “Tại sao tôi phải mời bà ăn khuya?”

Lâm Yên nhướng mày, bộ dáng như là điều hiển nhiên: “Hôm nay tôi thi đấu thắng đó! Ông không định chúc mừng tôi sao?”

Uông Cảnh Dương liếc mắt nhìn cô: “Thôi đi, bà thắng trận nào cũng muốn tôi mời bà đi ăn thì chắc tôi táng gia bại sản quá! Vả lại trận thi đấu nhỏ này cũng muốn tôi mời bà, bà không biết ngượng à?”

Uông Cảnh Dương biết rõ chuyện hôm nay Lâm Yên đi giúp Hạ gia thi đấu, không cần nghĩ cũng biết kết quả. Anh ta chẳng thèm quan tâm, cũng không có hứng thú đi xem cô ngược mấy tên gà mờ.

“Bà còn chưa trả lời tôi đấy, sao trễ vậy bà mới về?” Uông Cảnh Dương truy hỏi.

Lâm Yên tự dưng cảm thấy hơi chột dạ, con ngươi chuyển động qua lại nói: “Tại sao tôi không thể về trễ?”

“Không phải gần đây bà không đi đóng phim à? Thi đấu cũng kết thúc lâu rồi, trong nước bà lại không có bạn bè để đi chơi, thì sao về muộn thế được?” Uông Cảnh Dương lại vòng trở về đề tài cũ.

Lâm Yên nghe được lời này, không biết nên nói gì hơn.

Có cần phải ghim dao vào tim cô thế không?

Lâm Yên nhắm mắt làm ngơ mà nói thẳng: “Tôi ở trong nước không có bạn bè, nhưng tôi có bạn trai không được sao?”

Trong nháy mắt Uông Cảnh Dương còn nghĩ chắc bản thân nghe lầm: “Bà nói cái gì? Bà có cái gì?”

“Bạn trai!”

“Bà lại uống nhiều rồi?” Vẻ mặt Uông Cảnh Dương đầy ghét bỏ.

Lâm Yên: “Không uống nhiều, tôi thật sự có bạn trai!”

Vốn là Lâm Yên cảm thấy Bùi Duật Thành chắc không muốn yêu đương lâu đâu, cho nên không định nói rõ với Uông Cảnh Dương, đỡ cho anh ta lại hỏi lung tung này nọ.

Kết quả là theo tình hình hiện tại chỉ sợ trong thời gian ngắn không thể nào chia tay được. Nói thế nào thì Uông Cảnh Dương cũng là anh em tốt của cô nên không cần thiết phải gạt anh ta làm gì.

Uông Cảnh Dương không biết nên nói gì: “Ừ ừ ừ, bà có bạn trai, chắc bà định nói bạn trai bà chính là Bùi Nam Nhứ phải không?”

Mỗi cô gái theo đuổi idol bình thường đều xem idol là bạn trai hay là ông xã. Không ít lần Lâm Yên xem poster Bùi Nam Nhứ và nói bạn trai cô rất đẹp trai, Uông Cảnh Dương sớm đã quen rồi.

Lâm Yên mở miệng nói: “Tuy rằng không phải Bùi Nam Nhứ, nhưng mà đúng là có chút liên quan đến Bùi Nam Nhứ...”

Uông Cảnh Dương thấy vẻ mặt Lâm Yên nghiêm túc, bộ dạng lại nghiêm trang, không giống như đang nói giỡn, ánh mắt hơi ngưng lại: “Có thật á? Là ai thế?”

Lâm Yên: “Anh cả Bùi Nam Nhứ, Bùi Duật Thành.”

Uông Cảnh Dương: “...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.