Edit: Kali
Beta: Cá
“Còn có chuyện gì nữa, còn không phải là chuyện tốt của mày làm ra à?” Hạ Minh Khải lườm liếc mắt Lâm Yên: “Nếu không phải do mày, chúng ta cũng không cần vật vã với những đội xe quyền thế như WW và ZH1.”
Lúc này, Lâm Yên lườm Hạ Minh Khải, còn không đợi Lâm Yên mở miệng, Hạ Hùng lạnh mặt nói: “Lâm Yên, Thanh Lễ là hoa tiêu giỏi nhất của đội đua Hạ gia chúng ta, cậu ấy đang hợp tác với Minh Khải.
Chỉ là gần đây sức khoẻ của Thanh Lễ không được tốt, cần nghỉ ngơi một khoảng thời gian. Thanh Lễ đã đồng ý nhận mày làm học trò, chờ trình độ của mày không tệ lắm sẽ để mày hợp tác với Minh Khải, cố làm cho tốt hoa tiêu của Minh Khải đi.”
Nghe Hạ Hùng nói, Lâm Yên liếc nhìn Thanh Lễ cách đó không xa khóe miệng mỉm cười, “Nhận cậu ta làm thầy?”
“Dĩ nhiên.” Hạ Hùng gật đầu nói: “Thanh Lễ cũng đã nói, trình độ hoa tiêu của mày cũng không tệ, thế nhưng bây giờ vẫn chưa xứng Minh Khải được. Nhận Thanh Lễ làm thầy, trước hết để cho Thanh Lễ dạy bảo thêm rồi nâng trình lên nữa, sau đó sẽ được làm hoa tiêu của Minh Khải.”
“Lâm Yên tiểu thư, trình độ hoa tiêu của cô có thể cao hơn chúng tôi, nhưng vẫn chưa thể bằng Thanh Lễ được. Nếu như muốn trở thành hoa tiêu của Minh Khải, phải để Thanh Lễ chỉ bảo cô thêm nhiều nữa, điều này vô cùng cần thiết.” Trong đó có một vị hoa tiêu cười nói với Lâm Yên.
Trở thành hoa tiêu của Hạ Minh Khải...
Nhận một tên hoa tiêu bình thường của đội đua Hạ gia làm thầy...
Lúc này, Lâm Yên nháy mắt, tâm tình có chút khó mà hình dung.
“Ha ha bái thầy á, tôi thấy hình như không cần thiết đâu.” Lâm Yên cười khan một tiếng mở miệng nói.
Nghe lời ấy, sắc mặt Thanh Lễ hơi đổi, liếc nhìn Lâm Yên, nhàn nhạt nói: “Nếu như không phải nể mặt cô là cháu gái của lão gia tử, tôi sẽ không bao giờ dạy một người như cô.”
Nghe giọng điệu của đối phương đầy coi thường, Lâm Yên nghiêng đầu, hơi nhíu mày, nhìn người đàn ông kia, “Xin hỏi, anh là ai?”
Lâm Yên vừa dứt lời, sắc mặt Thanh Lễ lập tức khó coi thêm mấy phần.
“Lâm Yên, làm sao mày có thể nói chuyện như vậy, Thanh Lễ là tiền bối của mày đấy. Lúc người ta làm hoa tiêu chuyên nghiệp thì không biết mày đang đứng ở đâu!” Hạ Hùng quát Lâm Yên.
Không đợi Lâm Yên mở miệng, Thanh Lễ cười lạnh nói: “A... Lão gia tử, chú Hùng, không phải tôi không muốn nhận cô ta làm học trò, nhưng mà loại người bản lĩnh không lớn lại không coi ai ra gì như thế này, quả thực tôi dạy không nổi.”
Lúc này, không ít ánh mắt của mấy vị hoa tiêu rơi trên người Lâm Yên, trước đó còn có một chút hảo cảm với Lâm Yên nhưng lúc này đã tan tành mây khói.
“Cô Lâm Yên, Thanh Lễ là hoa tiêu có trình độ cao nhất trong những hoa tiêu của đội đua Hạ gia chúng ta đấy. Với trình độ bây giờ của cô chỉ sợ là không xứng với Minh Khải, cô không để Thanh Lễ dạy cô thì làm sao mà trở thành hoa tiêu của Minh Khải được?”
Trong đó một vị hoa tiêu có chút không vui nhìn Lâm Yên.
“Ai nói tôi muốn làm hoa tiêu của Hạ Minh Khải.” Lâm Yên nhàn nhạt lên tiếng nói.
Từ lần trước sau khi làm hoa tiêu của Hạ Nhạc Phong một lần, Lâm Yên đã thề, tuyệt đối sẽ không làm hoa tiêu cho bất cứ ai nữa, quá tức khi ngồi ở ghế phụ rồi. Cô hận không thể một cước đạp tay đua điều khiển xe xuống xe cho rồi.
Cô ngồi ở vị trí lái vẫn là đáng tin nhất.
“Lâm Yên, mày phải biết rằng có thể trở thành hoa tiêu của Minh Khải, được đấu một trận với chiến đội WW, đó là vinh hạnh của mày! Nếu như không có Minh Khải, mày làm sao có thể đủ tư cách thi đấu với WW?” Hạ Hùng cau mày nói.
Lâm Yên không thèm để ý Hạ Hùng, nhìn lão gia tử mới từ trong đi ra, “Ông ngoại, thi đấu khi nào bắt đầu ạ?”
“Chờ mấy ngày nữa, ZH1 nói chờ thông báo.” Hạ Định Khôn nói.
“Ông ngoại, con biết rồi, con còn có chút việc nên đi trước, khi nào thi đấu diễn ra con sẽ qua.”
Lâm Yên dứt lời, không để lão gia tử kịp nói thì cô đã quay người rời khỏi khu nhà cũ Hạ gia.