Cuộc Đời Ngọt Ngào Khi Có Em

Chương 297: Chương 297: Vả mặt tập thể!




Edit: Er

Beta: Cá

Không đợi Vương Liêu nói xong, một thanh niên ngắt lời: “Lão gia tử, Vương Liêu nói không sai, đứa cháu ngoại này của ngài không biết gì hết. Có lẽ còn không chịu nổi tốc độ đua xe, nhưng cũng không nên bắt Hạ Nhạc Phong dừng xe trên đường đua chứ! Nếu như không có Minh Khải thì hôm nay đội đua Hạ gia chúng ta sẽ trở thành trò cười mất!”

“Hai người đã thành trò cười rồi mới đúng chứ, nếu như thắng thì sao? Người ta dám ở trước mặt giới truyền thông khiêu khích chiến đội WW đấy, trời ạ, cô ta cho rằng mình là ai chứ? Thật sự nghĩ mình là hoa tiêu chuyên nghiệp sao? Hay là tay đua chuyên nghiệp? Ban đầu ở trận đấu này, cô ta đã mang đến cho chúng ta một phiền toái cực lớn rồi. Suýt chút nữa thì khiến chúng ta chịu sự sỉ nhục, thế mà còn không tự biết thân biết phận!”

Dưới sự phàn nàn của các thành viên đội đua Hạ gia, Hạ Nhạc Phong muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại chỉ thở dài, hình như ở đây không đến lượt cậu ta nói chuyện.

“Ba, nếu như hôm nay không phải là nhờ có Minh Khải thì chúng ta sẽ có kết cục như thế nào? Con thấy nó còn ranh ma hơn mẹ của nó đấy!” Hạ Hùng lạnh lùng nói.

“Hạ Hùng!” Lão gia tử Hạ Định Khôn nhíu chặt lông mày, nhìn về phía Hạ Hùng: “Mẹ của con bé là em gái ruột của con, còn con bé là cháu gái của con đấy!”

“Cháu gái?” Hạ Hùng cười lạnh.

“Ba, con không có vinh hạnh này, có loại cháu gái chuyên tới hại người nhà như thế này đâu.”

Hạ Định Khôn thở dài, ánh mắt rơi trên người Lâm Yên. “Tiểu Yên, cháu đi về trước đi...”

Nghe thấy vậy, mặt Lâm Yên không biết sắc nhẹ gật đầu, cũng không nhiều lời, quay người rời đi....

“Minh Khải, may hôm nay nhờ có con, bằng không thì đội đua Hạ gia chúng ta sẽ thật sự là đồ sao chổi kia hủy hoại hoàn toàn!” Hạ Hùng nhìn Hạ Minh Khải nói.

“Ba, loại người như vậy thì chỉ cần đoạn tuyệt quan hệ là được rồi, không có bản lĩnh gì hết, nhưng bản lĩnh hại gia đình ta lại là số một.” Sắc mặt Hạ Minh Khải mặt không thay đổi nói.

Nhưng Hạ Minh Khải chưa kịp nói thêm thì màn hình TV trên đại sảnh lại truyền tới âm thanh kinh ngạc của bình luận viên.

Bình luận viên: “Được rồi, trận đấu này đã kết thúc. Tuy nhiên phía chúng tôi lại phát hiện ra một chút quỷ dị giữa ống kính và tình hình thực tế, là liên quan tới đội đua Hạ gia... Không, nói đúng ra, là liên quan tới vị hoa tiêu của Hạ Nhạc Phong kia...”

Tiếng người bình luận vừa phát ra, ánh mắt của tất cả người Hạ gia gần như là đồng thời nhìn lên màn hình TV. Lúc này, âm thanh của Lâm Yên từ trong TV truyền ra.

Lâm Yên: “Vượt hắn ta.”

Hạ Nhạc Phong: “Vượt kiểu gì?”

Lâm Yên: “Đi sát vào ngọn núi, quay bên phải 90 độ.”

Một giây sau, cảnh đặc biệt trên TV được nhà bình luận viên nói đến đã xuất hiện, còn cố ý phát chậm lại cảnh đó.

Mọi người trong Hạ gia thấy trên TV, Hạ Nhạc Phong lái xe đua màu bạc, dùng góc độ vô cùng tinh xảo, đột nhiên tăng tốc, trong nháy mắt vượt qua xe đằng trước thuộc đội đua lão Thang.

Chiếc xe đua màu bạc nhanh chóng vượt qua, đầu xe nghiêng cách ngọn ngọn núi khoảnh bốn mươi mét, sau khi kết thúc góc cua ở ngọn núi chiếc xe màu bạc lại đi vào giữa rồi đi thẳng, chỉ trong nháy mắt đã không nhìn thấy chiếc xe đua phía sau nữa.

“Cái này...?!”

“Lateral drift!”

“Đây là Lateral drift?!”

Ngay sau đó ánh mặt của tất cả người trong Hạ gia lập tức rơi vào trên người Hạ Nhạc Phong vẫn đang im lặng ở bên cạnh.

Ngay cả trong mắt lão gia tử Hạ Định Khôn cũng hiện ra sự kinh ngạc và không thể tin được.

“Đây chỉ là trùng hợp thôi.” Vương Liêu liếc nhìn Hạ Nhạc Phong, mặt không biến sắc nói.

Không đợi Hạ Nhạc Phong mở lời, âm thanh của Lâm Yên lại vang lên: “Ra đường rộng thì tăng tốc, đi 120 mét nữa thì vào số 4 rẽ trái, chân ga đạp một nửa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.