Cuộc Đời Ngọt Ngào Khi Có Em

Chương 144: Chương 144: Vịt hóa thiên nga




Edit: Er ಥ‿ಥ

Beta: TH + Sun

Khoé miệng Phùng An Hoa hơi rút, hình như là đang khiếp sợ, ông ta không ngờ Vệ đại thiếu gia vậy mà cũng có lúc thiếu tự tin?

Phùng An Hoa lập tức giơ ngón tay cái lên: “Vệ thiếu đương nhiên là đẹp trai... Đẹp trai đến ngút trời! Tuyệt đối không có vấn đề gì!”

Vệ Từ Phong nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi, sau đó mới mở miệng: “Chút nữa ông biết nói thế nào rồi chứ?”

Phùng An Hoa: “Biết... Tất nhiên là biết... Nhất định phải biết... Cậu cứ yên tâm...”

Phùng An Hoa nghênh đón đứng ở phía trước, cùng Vệ Từ Phong đi về phía Lâm Yên.

Mỗi khi đến gần một bước thì hô hấp của Vệ Từ Phong lại gấp rút một chút.

Thật... Quá giống...

Đó là cô ấy...

Bên kia Lâm Yên bị Kevin kéo để đánh nốt phấn sau đó mới thoát khỏi, hỏi Đa Đa đứng bên cạnh: “Đúng rồi Đa Đa, em vừa muốn nói với chị cái gì?”

Ban đầu Đa Đa đang muốn xông vào tìm Lâm Yên báo cáo tình hình, không ngờ Lâm Yên lại đi ra hơn nữa cả người cũng thay đổi.

Trước đó ở bên trong, cô chỉ thấy Lâm Yên mới trang điểm được một nửa, hoàn toàn không nghĩ tới khi trang điểm xong lại kinh diễm như vậy!

Vừa nhìn thấy Lâm Yên tạo hình xong, Đa Đa nhất thời bị ngây người, suýt nữa thì quên mất chuyện chính.

Lúc này Đa Đa mới lấy lại tinh thần, vội vàng mở miệng nói: “Chị Yên, bên kia xảy ra chuyện lớn rồi, Vệ Từ Phong vừa đến đã bắt đầu hung hăng hỏi tội, bắt đoàn làm phim cho anh ta một lời giải thích. Tưởng Tư Phi và Hạ San San ỷ có chỗ dựa là Vệ Từ Phong nên cũng liên hợp uy hiếp đoàn làm phim, nói là nếu không đuổi chị đi thì bọn họ sẽ rời khỏi đoàn làm phim!

Đạo diễn Khương muốn nói giúp chị nhưng cũng sợ bối cảnh của Vệ Từ Phong, mà Phùng An Hoa lại là cái lão gió chiều nào theo chiều đấy, vì nịnh nọt Vệ Từ Phong nên chắc chắn sẽ đuổi chị, lần này sợ là xong thật rồi...”

Bên này Đa Đa đang thao thao bất tuyệt khóc lóc kể lể như mưa thì lúc này nhà sản xuất Phùng đột nhiên xuất hiện chen vào giữa, mặt mũi tươi cười vô cùng nhiệt tình, làm bộ kinh ngạc phô trương nhìn Lâm Yên thốt lên: “Ôi chúa tôi Lâm Yên, tạo hình này của cô thật sự quá đẹp! Rất thích hợp với nhân vật Lâm Phiên Nhược này! Có diễn viên ưu tú như cô gia nhập đoàn làm phim của chúng tôi thật sự là quá may mắn!”

“Ây... Hả!?” Lâm Yên bị thái độ của Phùng An Hoa dọa cho giật mình: “Sản xuất Phùng quá khen, chủ yếu là do thợ trang điểm lợi hại, hóa vịt thành thiên nga...”

Phùng An Hoa nghe vậy thì khóe miệng co quắp, vịt á? Có ai dùng từ này để miêu tả bản thân mình không?

“Khụ...” Vệ Từ Phong không chớp mắt nhìn chằm chằm Lâm Yên, sau đó ho nhẹ một tiếng, không kiên nhẫn thúc giục.

Phùng An Hoa vội vàng dẫn Lâm Yên tiến lên một bước: “Tới tới tới, Lâm Yên qua bên này, tôi giới thiệu cho cô một người, vị này là người hôm nay sẽ đóng phim với cô...”

Bây giờ trên người Vệ Từ Phong đâu còn vẻ kiêu căng khó nói chuyện, bộ dạng bất cần đời nữa.

Chàng trai rất có phép tắc đứng ở đó, đôi mắt màu vàng nhạt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm cô, tóc quăn màu nâu đỏ vốn hiện vẻ kiêu ngạo cũng trở nên ôn hoà đi không ít, anh ta vô cùng có lễ phép chào hỏi: “Chào cô, tôi là Vệ Từ Phong.”

Cậu ta là... Vệ Từ Phong?!

Vừa rồi Đa Đa nói Vệ Từ Phong là một người nóng nảy, là tiểu bá vương mà?

Thái độ này, cảm giác này, hình như có chút không đúng thì phải?

Lâm Yên ngớ cả người nhưng vẫn vô thức trả lời một câu: “Chào anh, tôi là Lâm Yên.”

“Lâm Yên... Lâm Yên... Lâm Yên...” Trong miệng Vệ Từ Phong nỉ non lặp đi lặp lại cái tên này, sau đó hơi ngượng ngùng mấp máy môi, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười lễ phép: “Cô hẳn là lớn hơn tôi, như vậy tôi gọi cô là chị Yên nhé.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.