Cuộc Đời Ngọt Ngào Khi Có Em

Chương 202: Chương 202: Yên tâm về tôi vậy sao?




Edit + Beta: TH

Lâm Yên bất đắc dĩ chỉ có thể ngoan ngoãn quay về phòng khách, ngồi trên ghế sofa, sau đó lại lấy thêm chiếc gối nữa che cái túi vải của mình lại.

Bữa cơm này đến ăn... Cô rất muốn chào tạm biệt...

Bao giờ thì cô mới có thể đi đây?

Lâm Yên ngồi trong phòng khách một ngày mà cứ ngỡ bẵng một năm trôi qua.

Cuối cùng sau lưng cũng vang lên tiếng bước chân quen thuộc. Ngay sau đó một cái bóng đổ xuống người cô mang theo mùi hương thuốc lá nhàn nhạt.

Bùi Duật Thành dừng lại ngay trước mặt cô rồi chậm rãi khom gối quỳ một chân xuống.

Lâm Yên: “...!!!”

Cái này... Tư thế gì vậy...

Ngày thường cô cứ ru rú ở nhà xem những bộ phim lãng mạn trên TV, cảnh bạn trai quỳ một gối xuống trước mặt bạn gái mình mà xem chẳng có chút cảm giác nào.

Thế nhưng nếu là Bùi Duật Thành dùng tư thế này khuỵ một gối xuống chân cô thì trong thâm tâm cô như có hàng ngàn con nai tơ điên cuồng chạy loạn trong lòng, hết sức rung động.

Cái...Tình huống gì đây...

Ánh mắt Bùi Duật Thành không hề nhìn cô mà lại rơi vào chân trái của cô gái nhỏ.

Sau đó anh vươn tay ra, chạm vào bắp chân của cô gái nhỏ.

Lâm Yên lập tức vô thức theo phản xạ co chân lại.

Bùi Duật Thành: “Đừng nhúc nhích.”

Lâm Yên: “...”

Lâm Yên lập tức không dám động đậy nữa.

Sau đó liền thấy Bùi Duật Thành nhẹ nhàng xắn ống quần của cô lên tận đầu gối.

Có lẽ là do hôm nay vận động quá sức nên vị trí đầu gối trên bắp chân cô đã hơi sưng tấy.

Thấy thương tật ở chân trái của mình, sắc mặt Lâm Yên đanh lại.

Năm đó tai nạn xe thảm khốc như vậy nếu là người khác thì tuyệt đối sẽ biến thành tai nạn dẫn đến tử vong. Nhưng cô có thể may mắn giữ lại cái mạng nhỏ này của mình thì đã hạnh phúc tốt đẹp lắm rồi.

Dựa vào năng lực hồi phục của cô thì chỉ cần không chết, vết thương ở chân có thể tĩnh dưỡng có chuyển biến tốt hơn.

Sau khi Bùi Duật Thành xắn ống quần xong thì lấy ra một lọ thuốc nhỏ làm bằng thuỷ tinh. Sau đó không biết thứ nước gì lạ hoắc màu xanh lá đổ ra lòng bàn tay mình, bắt đầu xoa đầu gối của cô, dịu dàng thoa bóp...

Ngay tức khắc, Lâm Yên lộ vẻ kinh ngạc.

Hôm nay trong lúc thi đấu xong cô còn đánh nhau một trận. Thực ra khi kết thúc trận đấu chân cô đã nhoi nhói đau nhức rồi nhưng cô không để biểu hiện ra ngoài, càng không đề cập gì tới.

Ngay cả Bùi Vũ Đường cũng không biết điều này.

Vì sao Bùi Duật Thành lại biết chân của cô bị đau... Còn tìm đúng ngay vị trí bị thương nữa...

Cảm giác làn da đang lành lạnh lại nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay mang tới mà trở nên ấm áp lạ thường. Từng chút xua tan đi những đau đớn, nhẹ nhàng vỗ về an ủi.

Chút đau đớn này cô cũng đã sớm hình thành thói quen chịu đựng. Từ trước đến giờ sẽ không nói cho bất kì một ai...

Nhìn người đàn ông đang không nói lời nào bôi thuốc, xoa bóp cho mình. Trong lòng cô nảy ra loại cảm giác nghẹn ngào không nói nổi thành lời...

Trong phòng khách tĩnh mịch, bóng đêm ngoài cửa sổ rơi xuống.

Bùi Duật Thành xoa bóp cho cô ước chừng hơn mười phút mới dừng lại. Sau đó anh vẫn duy trì tư thế cũ, quỳ một gối rồi đưa tay ra từ tốn kéo nhẹ phần góc áo ở phía hông bên phải của cô lên một chút.

Anh lặp lại y hệt động tác xoa bóp bắp chân vừa rồi. Đổ thuốc ra lòng bàn tay rồi thoa lên hông cô.

Lại thêm lần nữa khiến Lâm Yên khiếp sợ.

Đây cũng là một trong những vị trí vết thương gây ra bởi vụ tai nạn năm đó khiến cô suýt thì liệt nửa người. Vì cơ thể cô tốc độ hồi phục rất nhanh nên giờ đã không còn nghiêm trọng lắm, nhưng nếu hoạt động quá mạnh thì vẫn sẽ có chút đau buốt nhức nhối...

Người đàn ông này... Sao có thể biết tất cả mọi chuyện?

Anh là con sâu trong bụng cô sao?

Từ đầu chí cuối Lâm Yên đều ngồi rất ngay ngắn tại chỗ, một cử động nhỏ cũng không dám nhúc nhích.

Ngay lúc trong đầu Lâm Yên còn đang suy nghĩ lung tung đủ thứ chuyện thì Bùi Duật Thành cất giọng: “Cởi áo khoác ra.”

Lâm Yên tựa như vô thức nghe theo, “A... Được ạ...”

Bùi Duật Thành nhìn bộ dáng nghe lời của cô gái nhỏ mà khẽ cười nhẹ một tiếng, lập tức ngẩng đầu. Ánh mắt thâm thúy xen lẫn với không chút biểu cảm nhìn cô, “Sao nghe lời vậy... Yên tâm về tôi thế ư?”

Lâm Yên nghe vậy ho khan một tiếng, lập tức nói ngay, “Dĩ nhiên là yên tâm rồi! Bùi tiên sinh ngài là ánh mặt trời sáng rọi, ánh trăng trong như gương nước, là chính nhân quân tử! Sao tôi lại không thể tin tưởng ngài được cơ chứ!”

“Lâm tiểu thư...”

Ngón tay thon dài của Bùi Duật Thành khẽ vuốt ve bên hông của cô gái. Anh hơi ngừng lại một chút, sau đó dùng ánh mắt kín đáo, sâu thăm thẳm hút hồn, nói với cô rằng: “Ai nói với em, tôi là chính nhân quân tử?”

- ---

Kìa~ người ta hỏi kìa =)))))) anh ứ phải chính nhân quân tử gì. Anh là lưu manh có văn hoá nha.

Chào mừng các tình yêu đến với quyển mớiiii.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.