Cuộc Đời Như Một Vở Kịch, Toàn Dựa Vào Kỹ Năng Hôn

Chương 76: Chương 76: Nụ hôn thứ bảy mươi sáu




Cố Chinh là một học giả thông thái có thể thông qua hiện tượng nhìn thấu bản chất, anh phổ cập kiến thức về truyền hình thực tế cho Hạ Lam.

Truyền hình thực tế cũng có kịch bản như những chương trình khác, quan trọng nhất là phải thể hiện được tính cách thực sự của nghệ sĩ. Bởi vậy, nếu nghệ sĩ nào có vẻ đáng yêu hoặc tốt bụng trên show thì sẽ tăng fan rất nhanh, đương nhiên là trên cơ sở bọn họ không đóng kịch. Ai càng tự nhiên thì khán giả càng có ấn tượng sâu, càng được yêu thích hơn, thành công của những nghệ sĩ đi lên nhờ show thực tế đâu phải chuyện đùa.

Hạ Lam là lính mới, vì vậy, yêu cầu của Cố Chinh đối với cậu vô cùng đơn giản: “Cứ là chính mình thôi, cố gắng đừng phạm sai lầm hay ăn nói bậy bạ.”

Dựa theo nguyên tắc này, trong quá trình ghi hình, Hạ Lam có sao để vậy, ngay từ đầu đã lễ phép đúng mực, thỉnh thoảng mới đùa giỡn vài câu, lúc thực hiện thử thách thì cậu vô cùng năng nổ. Sau khi kết thúc nhiệm vụ, Hạ Lam đã thân thiết hơn với mấy vị khách quý cùng tham dự, trò chuyện cũng thoải mái, đẹp trai sáng sủa, hoạt bát cởi mở dễ tạo thiện cảm.

Trong lúc Hạ Lam đang cố gắng, vì muốn bảo đảm Hạ Lam vẫn góp mặt đầy đủ trong lĩnh vực phim ảnh, Cố Chinh cũng bắt đầu vận dụng mạng lưới của mình, ngày nào rảnh đều đưa cậu đi xã giao, xây dựng quan hệ vững chắc.

Tập một thuận lợi kết thúc nhưng mọi người phải nhanh chóng quay tiếp tập hai. Một đêm trước khi ghi hình tập tiếp theo, Hạ Lam bay đến địa điểm quay, đêm hôm sau lại bay tiếp, coi như không ở nhà hai ngày. Từ khi chung sống cùng Cố Chinh, Hạ Lam chưa bao giờ rời xa anh quá một ngày, Cố Chinh không có phản ứng gì đặc biệt, nhưng đồng chí Hạ Tiểu Lam lại vứt hết sĩ diện, càng lúc càng dính người, trước khi đi còn quấn chặt lấy anh hồi lâu.

Tập hai của chương trình cũng rất suôn sẻ, không những thế, Hạ Lam còn kết bạn với một chàng thịt tươi khác. Người nọ tên Bành Huy, cũng là khách quý mùa này. Bành Huy tốt nghiệp chính quy, mặt mũi không tới mức thuộc hàng top nhưng lại có kỹ thuật diễn tự nhiên linh hoạt, phong thái cực đàn ông, cá tính sảng khoái lại thật thà chất phác, hầu như đóng phim nào nổi phim đó. Anh ta là bạn thân của Hà Duy Duy, kiêm bạn trai tin đồn hiện tại của cô.

Hạ Lam từng tiếp xúc với Bành Huy vài lần, lúc ấy đã cảm thấy đôi bên trò chuyện rất ăn ý, bây giờ càng hiểu sâu hơn nên cả hai nhanh chóng trở thành bạn bè. Họ thêm WeChat, follow Weibo nhau, sau khi quay xong còn hẹn đi ăn xiên que và đặt vé máy bay chung.

Thế là, lúc Cố Chinh võ trang đầy đủ chờ sẵn ở cổng ra, anh không những thấy biển người hâm mộ đứng đón Hạ Lam và Bành Huy, mà còn chứng kiến dáng vẻ anh em tốt của hai tên kia, khi tạm biệt còn bắt tay nhau rất lâu.

Thầy Cố – người đàn ông luôn tự nhận mình là rộng lượng dễ tính đột nhiên cảm giác được, có lẽ anh thật ra khá ư nhỏ mọn.

Một con người mang trong mình thuộc tính cao lãnh lẫn tsundere, đương nhiên không có chuyện anh không ghen, đương nhiên không có chuyện anh không khó chịu.

Sau đây, trân trọng kính mời thầy Cố của chúng ta biểu diễn vở tuồng: “Ghen như họ Cố”.

“Ghen như họ Cố” – Hồi 1: Bình thản nhẹ nhàng.

Hạ Lam cẩn thận né tránh fan hâm mộ và paparazzi, lẻn đến điểm hẹn với Cố Chinh. Vừa lên xe, cậu đã nhìn thấy thầy Cố tuấn mỹ ưu nhã nhà mình ngồi trên ghế lái, đêm hôm khuya khoắt còn chạy tới đón cậu.

Hạ Lam lập tức nhào qua hôn, hai người dây dưa một lát, cậu dụi vào cổ Cố Chinh, sắp khóc đến nơi: “Em nhớ anh chết mất, tối qua không có anh nằm cạnh em không ngủ được.”

Cố Chinh vuốt vuốt tóc cậu, tạm thời nguôi giận, lái xe về nhà.

Bình thản nhẹ nhàng, đây chính là thời khắc tinh hoa hội tụ, phải lặng lẽ thăm dò tin tức!

Cố Chinh cùng Hạ Lam hàn huyên vài câu, anh cảm thấy bầu không khí không tệ, bèn giả đò điềm nhiên như không kể: “Lúc nãy anh định vào trong đón em, nhưng fan em đông quá, anh không dám lộ mặt, thấy em đi lối dành cho Vip nên ở đây chờ.”

“Thật hả?” Hạ Lam hỏi, cảm thấy khá đáng tiếc, “Nếu em flop như hồi đó… À quên! Không được flop! Cơ mà… Ôi, cái nghề này thiệt bất đắc dĩ. Nếu không em đã trực tiếp lao vào lòng anh rồi, thế mới sướng! Bạn trai em, bảnh bao thế này tới đón em.”

Hạ Lam được cái rất thẳng thắn bày tỏ cõi lòng, hơn nữa còn vô cùng tự nhiên và chân thành. Cố Chinh nhếch miệng: “Ừ, mà người ban nãy đi chung với em tên Bành Huy hả? Anh ta cũng quay chương trình kỳ này?”

“À, đúng vậy.” Hạ Lam hứng trí miêu tả một chút về người bạn mới của mình, cuối cùng bảo, tuy cậu đang làm trong ngành giải trí, nhiều chuyện không thể nói trước được nhưng cậu thật sự rất vui vẻ, cảm giác khi đi show cũng càng lúc càng tốt, không bị bài xích hoặc coi thường.

Hạ Lam cong môi, nụ cười rực rỡ như dòng suối mùa hạ, tuấn tú như làn gió nhẹ giữa đêm trăng tròn, cậu đặt tay lên đùi Cố Chinh, ngượng ngùng cất lời: “Ừm, đều nhờ anh mở đường cho em, dắt em đi xã giao, anh giúp em nhiều quá.”

“Anh Chinh.” Hạ Lam cười xấu hổ, ánh mắt chuyên chú nhìn đối phương, “Anh vất vả rồi, em không biết phải báo đáp anh thế nào, chỉ biết đưa hết lương cho anh… Em sẽ đối xử tốt với anh, từng ngày qua, em lại càng thương anh nhiều hơn.”

Đuôi mắt Cố Chinh cong lên, nỗi khó chịu kia cơ hồ bay biến, chỉ còn chút vương vấn mà thôi, anh lại hỏi thăm vài câu về Bành Huy. Hạ Lam là một người khá cẩn trọng, tính tình thẳng thắn nhưng cậu tuyệt đối không xúc động, biết nên nói gì và không nên nói gì, bỗng nhiên Hạ Lam nghĩ ra một chuyện.

“À, em mới biết hóa ra cậu ấy là bạn trai scandal của Hà Duy Duy đó.” Hạ Lan cười, “Trái đất tròn nhỉ.”

Nghe huyền âm mà biết nhã ý (1), đầu tiên, Hạ Lam bảo cậu rất vui khi gặp Bành Huy, còn kể người này là bạn trai tin đồn của bạn gái tin đồn cũ của mình, cho thấy cậu không để bụng chuyện Hà Duy Duy đổi đối tượng, đồng thời bày tỏ mình thật sự không có ý gì với cô nàng. Hơn nữa, cậu lại dùng từ “mới biết”, chứng tỏ cậu chẳng hề chú ý đến scandal của Hà Duy Duy. Phải khen rằng tuy Hạ Lam có vẻ ngu ngơ nhưng cậu lại khá tinh tế, quả thực là hình mẫu của giới bạn trai EQ cao!

Cố Chinh nghe vậy thì rất hài lòng, lúc về nhà, ngay khi Hạ Lam vừa định quấn lấy anh đã bị anh đánh phủ đầu đè xuống trước, làm luôn mấy hiệp.

Do hiện giờ tuần nào Hạ Lam cũng phải đi quay nên Cố Chinh không dám tạo dấu hôn trên người cậu, cũng không thể dùng hết sức, nhưng cả hai đều rất thoả mãn, tràn ngập hương vị của “tiểu biệt thắng tân hôn”.

Cơ mà hai tuần sau, chuyện kia lại có tiến triển mới, mà tiến triển lần này lại có gì đó sai sai.

Cố Chinh và Hạ Lam chọn một bộ phim truyền hình khá ổn, bối cảnh cổ trang giang hồ và triều đình, đầu tư lớn, IP bự, theo phong cách nhẹ nhàng lãng mạn. Hạ Lam muốn đóng nam thứ chính, nhân vật này có tính tình thoải mái nhưng lại yêu cầu kỹ thuật diễn cao.

Nhưng hai người có một niềm vui ngoài ý muốn, đó là bộ phim đa phần quay ở Hoành Điếm, không cần rời nhà lâu. Thêm nữa là không phải quay cảnh thân mật do phim có ít nhân vật nữ, lại phân chia theo độ tuổi, người thì quá nhỏ người thì được ghép với nhân vật khác. Theo kịch bản, nhân vật của Hạ Lam bên ngoài là một quý công tử dịu dàng phong lưu, bên trong là một tên lưu manh giang hồ võ công cao cường, mưu trí vô song. Hai người vô cùng hài lòng về chuyện không phải dính tin đồn này nọ.

Ít lâu sau, Hạ Lam thử vai thành công, thời gian biểu bên truyền hình thực tế đã ổn định, những nhân vật khác trong phim cũng chọn xong, nhìn chung khá được, nhưng trùng hợp làm sao, Bành Huy cũng có mặt, lại còn diễn một vai có thể nói là… bạn G của Hạ Lam.

Ngoài những yếu tố lãng mạn kể trên, bộ phim này thật ra là một câu chuyện xưa, kể về một tiểu tử bị bỏ mặc trong dòng họ quý tộc đang xuống dốc. Sau khi phân gia, vì sống còn nên hắn dấn thân vào triều đình, dù có chút ngây ngô, thậm chí còn mang một lý tưởng cứng nhắc, nhưng hắn không ngừng cố gắng vươn lên, còn được quý nhân bàn tay vàng giúp đỡ, trở thành một đại danh thần, nghịch chuyển cục diện bê bối của quốc gia, lưu danh sử sách.

Tiểu tử nghèo túng này chính là Bành Huy, mà bàn tay vàng của cậu ta chính là Hạ Lam.

So ra, hai nhân vật này một nóng một lạnh, bên dương bên âm, một người đảm nhiệm phần thể lực một người đảm nhiệm phần trí óc, cảm giác couple vô cùng mạnh, mà bản thân nhân vật quả thật có chút tình cảm mập mờ, chủ yếu là nhân vật Bành Huy với Hạ Lam, còn Hạ Lam vĩnh viễn là một nam thần không vương mảnh lá.

Cố Chinh gần như đã quên Bành Huy là ai, mới đầu anh vẫn bình thường, mãi đến khi phát hiện Hạ Lam và Bành Huy quan tâm nhau hơi bị nhiều.

Lúc đó Cố Chinh vừa hết tiết, anh đi dạo trong sân, vừa đi vừa xem Weibo của Hạ Lam, trong cập nhật đăng kèm mấy tấm ảnh, có một tấm Bành Huy đang khoác vai Hạ Lam. Thầy Cố nhíu mày nhìn nhìn cái tay của Bành Huy, lại nhìn nhìn nụ cười của Hạ Lam.

Chậc chậc.

Thầy Cố quyết định ghen một tí để bày tỏ kính ý.

“Ghen như họ Cố” – Hồi 2: Tuần tra lãnh địa.

Hôm ấy, bộ phim Cố Chinh làm giám chế vừa vặn cũng quay ở Hoành Điếm, anh đến trường quay “thị sát”, thuận tiện thị sát luôn đoàn làm phim của Hạ Lam. Anh nhờ người mang một xe đồ ăn đồ uống các loại đến phân phát dưới danh nghĩa của cậu, được tập thể nhân viên nhiệt liệt hoan nghênh.

Hạ Lam vừa nhìn thấy anh mặt đã đỏ rần, y như cún con hớn hở chạy tới, đứng cạnh Cố Chinh mà chẳng dám chạm vào anh, trong mắt cậu chỉ còn hình bóng người đàn ông, thấp giọng hỏi: “Sao anh lại đến đây? Cũng không báo trước cho em biết. Trời ơi, vui quá đi mất!”

“Anh nhớ em.” Cố Chinh ôm lấy cậu, hành động này rất bình thường, chỉ kéo dài vài giây mà thôi, “Đoàn phim của anh ngay bên cạnh em đó.”

“A…” Hạ Lam chẳng thèm quan tâm ánh mắt xung quanh, ôm Cố Chinh cười ngây ngô, tay cậu vuốt lên lưng anh, lúc buông người ta ra vẫn còn cười, “Em vui lắm.”

Người có tiếng trong ngành cơ bản đều biết Cố Chinh, trợ lý và nhân viên hậu cần dù trước đó không biết, nhưng bị “Ánh sáng và cát bụi” nhảy trên newsfeed hơn một tháng, dù mỗi ngày chỉ thấy mặt Cố Chinh một chút nhưng cũng có ấn tượng. Giờ đây, tập thể nhân viên đều sôi trào, đua nhau chụp lén Cố Chinh cứ như anh là đại minh tinh.

Hạ Lam đưa Cố Chinh đi tản bộ, cậu gật gù đắc ý, đi hai bước lại quay sang nhìn anh. Đôi bên cùng lắm chỉ cọ cánh tay vào nhau một chút, nhưng bầu không khí ngọt ngào lan tỏa làm chói mù mắt một đống người.

Có người cảm thán: “Không hổ là cặp đôi từng diễn mấy chục cảnh hôn!”

“Người ta là thầy trò đó! Cậu nhìn anh Lam cười đi, vốn ảnh bình thường cũng hay cười, nhưng tớ chưa bao giờ thấy ảnh vui như vậy hết.”

Cười đến không thấy Tổ quốc luôn.

Hạ Lam không ngại ngần gì, nói chuyện với ai cũng được nên mọi người rất thích cậu, kể chuyện về cậu cũng lộ ra sự thân thiết.

“Em ở đây có ổn không?” Cố Chinh xích lại gần hỏi Hạ Lam. Hai người đã hẹn hò một thời gian nhưng Hạ Lam vừa thấy anh đứng sát mình thì lại đỏ mặt, liếm môi khẽ gọi: “Thầy Cố.”

Thầy Cố lập tức muốn vác cậu đến một góc không người mà giày vò cho đã, tiếc rằng chỉ có thể tưởng tượng.

Nhưng chẳng sao, hiện tại xung quanh quá đông, tối về nhà chỉ có hai mình là được rồi.

Vui thật.

Thị sát tầm 20 phút, Cố Chinh đã quen với đạo diễn đoàn phim, hai người hàn huyên một lát. Đạo diễn đánh giá Hạ Lam khá tốt, ủng hộ Cố Chinh bồi dưỡng thêm vài học trò giống vậy. Cố Chinh nhếch môi: “Khó lắm, cháu chỉ có một mình em ấy.”

Nói xong, anh sâu sa liếc Hạ Lam một cái, Hạ Lam xấu hổ đến độ suýt chút nữa chào cờ.

Lúc chuẩn bị quay cảnh đầu tiên, Bành Huy và Cố Chinh rốt cuộc chính thức gặp mặt.

Bành Huy vai rộng chân dài, cao ngang ngửa Cố Chinh nhưng cái mặt làm sao bì nổi. Khí chất cậu ta thiên về hướng ngoại, hoàn toàn khác biệt với Cố Chinh nội liễm ưu nhã, nhưng nhìn chung cũng được ưa thích, thì trông dễ tiếp cận hơn mà.

Hạ Lam giới thiệu hai người: “Thầy Cố, anh ấy tên Bành Huy, là nam chính của đoàn chúng em, cũng là người bạn em hay kể với thầy. Anh Tiểu Huy, vị này là Cố Chinh – thầy Cố, chắc anh nhận ra thầy ấy đúng không?”

Hạ Lam đứng cạnh Cố Chinh, không hiểu sao nhìn rất xứng đôi, thấy ánh mắt mê đắm của cậu dành cho người nọ, bỗng nhiên Bành Huy thấy hơi khó chịu.

Nhưng Cố Chinh đẹp trai bảnh bao, tư thái văn nhã mà mạnh mẽ, huống chi còn có địa vị trong ngành, khiến người ta không cách nào coi rẻ. Bành Huy nở nụ cười thân thiện, giơ tay ra: “Chào thầy Cố, ngưỡng mộ đã lâu…”

Nhắc mới nhớ, trước đây hai người từng gặp nhau trong vài hoạt động xã giao, chẳng qua lúc đó không có dịp chào hỏi.

Cố Chinh cười bắt tay với anh ta, anh nhìn Hạ Lam, cảm thấy hai người này chơi chung với nhau cũng rất bình thường, tính cách cả hai đều thuộc kiểu tự do thoải mái, Hạ Lam thích gì anh rất hiểu, cậu tuyệt đối sẽ không có tâm tư khác với Bành Huy.

Thật ra mới đầu Cố Chinh chẳng quan tâm, nhưng anh cũng phải ghen một tí cho phải phép. Cố Chinh chưa bao giờ nghĩ Hạ Lam sẽ mập mờ với bất kỳ ai ngoài anh, tới đây cũng vì thấy thú vị mà thôi, huống chi anh cũng nên đi thị sát.

Nhưng chút chuyện nhỏ này lại ảnh hưởng đến Bành Huy một cách vô cùng vi diệu.

Bành Huy rất thích Hạ Lam do tính cậu giống tính anh ta, hai người đều mang danh “bạn trai tin đồn” của Hà Duy Duy nên nhanh chóng thân thiết cũng là chuyện bình thường. Nhưng hôm nay, khi đứng cạnh Cố Chinh, dường như Hạ Lam đã biến thành một con người khác. Trong mắt cậu chỉ có anh, quên đi hết thảy mọi thứ xung quanh, thỉnh thoảng cậu còn đỏ mặt, để lộ sự dịu dàng, thanh thuần, thậm chí còn khiến Bành Huy cảm nhận được nét kiều diễm.

Bành Huy hoang mang vô cùng, Hạ Lam nhìn đàn ông lắm mà, tại sao anh ta lại có ảo giác như vậy. Nhưng anh ta nhanh chóng hiểu được, bởi vì khi đứng cạnh Cố Chinh, Hạ Lam sẽ để lộ… mùi đồng loại. (2)

Hóa ra cậu ấy cũng vậy.

Bành Huy bừng tỉnh đại ngộ, anh ta không tin được mình mà lại nhìn lầm. Bản thân anh ta cũng là người đồng đạo, còn là top thuần hiếm thấy. Hiện nay, cứ mười người đàn ông thì hết năm người cong, trong mười người cong thì hết chín người là bot. Radar của anh ta luôn rất chuẩn, chỉ không ngờ gặp Hạ Lam lại bị chệch.

Phát hiện bản thân phán đoán sai đã đem đến cho Bành Huy một sự rung động kỳ lạ, ánh mắt anh ta nhìn Hạ Lam đã khác hẳn. Bành Huy cảm thấy mình đang nhìn một tiểu thụ cởi mở đáng yêu, tiểu thụ lại đi ngưỡng mộ tên đại tra công là Cố Chinh, tiểu thụ si tình tội nghiệp, cầu mà không được, luôn bị chối từ.

Đáng thương quá đỗi…

Bành Huy chẳng hề nghĩ đến chuyện Hạ Lam và Cố Chinh vốn là một cặp, Cố Chinh vừa đẹp trai vừa cao ngạo vừa giàu có, đây chính là dấu hiệu của tra công điển hình!

Nếu biết được suy nghĩ của Bành Huy, chắc thầy Cố tủi thân dữ lắm.

Anh là người tốt thật mà, tại sao không ai tin anh…

Thế là, Bành Huy càng chú ý Hạ Lam hơn, mà động cơ dần dần lệch lạc, có khi không phân biệt được đâu là phim ảnh đâu là đời thực. Trọc thế giai công tử vượt ngàn bụi hoa lại chẳng dính một phiến lá, ánh mắt mị hoặc, tư thái kiêu ngạo, phong lưu mê người, chẳng ai với tới được.

Nếu Hạ Lam cởi bỏ phục trang xuống, lại giữ nguyên biểu cảm kia, dáng vẻ của cậu lúc đó sẽ như thế nào nhỉ?

Nhưng Hạ Lam chỉ xem Bành Huy là bạn bè tán gẫu, cùng lắm là đối tượng tung hint, tâm tính hoàn toàn khác biệt, bởi ta nói làm gì có tình bạn nam nam trong sáng.

Bành Huy rơi vào một vòng xoáy kỳ lạ, đại khái là giai đoạn cảm tình mông lung. Trong lúc đó, anh ta và Hạ Lam phải di chuyển địa điểm quay, do điều kiện không tốt nên cả hai phải ở chung một phòng. Bành Huy vừa muốn từ chối vừa bị mê hoặc, nhưng sau đó anh ta không chất vấn sự sắp xếp của đoàn, yên lặng đồng ý.

Hạ Lam thì hoàn toàn không tán thành chút nào, chạy về nhà lưu luyến không rời siết chặt Cố Chinh: “Anh Chinh, em sắp phải rời xa anh nửa tháng lận, muốn khóc quá à!”

Cố Chinh vừa dỗ dành Hạ Lam vừa đè cậu xuống bàn, ghế salon, bồn tắm, giường làm đủ số lần của nửa tháng, cuối cùng dịu dàng ôm lấy cậu, thuận miệng hỏi: “Bên kia không được tiện nghi lắm, các em định ở đâu, thuê nhà khách nào?”

Hạ Lam đọc địa chỉ xong, còn bổ sung: “Em với Bành Huy chung một phòng, mà thôi không sao, chung đoàn thì đành chịu khổ chung vậy.”

“Từ từ.” Cố Chinh chợt hỏi, “Em và Bành Huy cùng phòng hả?”

“Dạ.”

“Giống hồi anh với em cùng phòng ở Hoành Điếm?”

Trí tưởng tượng của Hạ Lam bay xa, cậu đỏ mặt đáp: “Dạ… Sao vậy?”

Cố Chinh có chút khó chịu, nhớ dạo này Hạ Lam cũng hay nhắc Bành Huy, không ngờ tên này hóa ra rất chu đáo, thích quan tâm người khác, thầy Cố càng nghĩ càng thấy không ổn.

Rảnh rỗi lắm hay sao mà đi chăm sóc bà xã của người khác?!

Anh khẽ nhíu mày, cuối cùng hạ quyết tâm, tự chủ trương rằng Bành Huy muốn xúi Hạ Lam cắm sừng mình, nghiêm túc nói: “Bành Huy là gay, em đừng ở gần cậu ta.”

Hạ Lam hoảng hồn, “Thật hả?! Nhìn cậu ta thẳng lắm mà!”

Cố Chinh thầm nhủ: Anh nào biết, dù sao vẫn thấy sai. Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng vẫn rất chắc chắn: “Đúng, tuy anh ta không nổi tiếng mấy nhưng khá nhiều người trong giới lại biết. Em chơi với anh ta cũng được, nhưng hai người ở cùng một phòng làm anh khó chịu, em hiểu mà đúng không?”

“Ghen như họ Cố” – Hồi 3: Thẳng thắn phát biểu suy nghĩ trong lòng.

Ghi chú: Chiêu này chỉ hữu dụng với người rất yêu mình.

Em hiểu, em hiểu mà!!!

Hạ Lam bật cười, vừa ngượng ngùng lại vừa vui vẻ, “Ầy, nhưng anh này… bọn em không có chuyện gì đâu nha. Em không thích cậu ấy, em chỉ thích anh thôi.” Nói đoạn, cậu hôn Cố Chinh một cái, dè dặt hỏi, “Anh… đang ghen à?”

“Đúng.” Cố Chinh nghiêm trang trả lời, nắm tay cậu đặt lên cơ bụng mình, “Thấy không, một đống dấm nè, chua muốn chết. Nửa tháng không được gặp em, em còn chuẩn bị ở cùng cậu ta, nếu là vậy thật chắc anh ghen điên luôn.”

Dứt lời, anh nhay cắn vành tai Hạ Lam, “Thật muốn nhốt em trong nhà không cho đi làm, mỗi ngày chỉ có thể bị anh…”

Hạ Lam mê mẩn không thôi, ôm chặt anh: “Bị anh làm gì?”

“Bị anh chơi.” Cố Chinh nói, vẻ mặt xấu xa, “Đâm thủng em.”

“Thế cũng được.” Hạ Lam cọ ngực lên người anh, cậu liếm môi, toàn thân nóng bỏng, “Xích em lại đi, nhốt vào phòng tối, anh muốn làm gì em cũng được hết.”

“Ha, em thật là…” Cố Chinh nhéo nhéo má Hạ Lam, tay còn lại vân vê đầu ngực cậu, anh thì thầm: “Dám quyến rũ anh hử? Em vẫn chưa no? Muốn làm thêm một lần không?”

“Làm thêm mười lần cũng được.” Hạ Lam tích cực đưa chân quắp lấy eo Cố Chinh, ghé vào tai anh, động tình nói, “Anh Chinh, làm chết em đi.”

Thế là, Hạ Lam thiếu chút nữa bị làm chết thật.

Cố Chinh cảm thấy, nào tiết chế, nào tự trọng, đã đi xa anh lắm rồi.

Hôm sau, hai tên túng dục quá độ đường ai nấy đi làm, bỏ lại cái phòng ngủ sặc mùi xx, mãi mà không bay hết, rõ ràng đang mùa đông mà hai boss trong nhà ngửi thấy cũng muốn phát xuân.

————————————————

(1) Nghe huyền âm mà biết nhã ý: Nghe tiếng đàn đã hiểu được ý tứ của người đánh đàn, chỉ những người thông minh nhanh nhạy vừa nghe một đôi câu đã hiểu ngay người ta muốn nói điều gì.

(2) Mùi đồng loại: Bản gốc là 气 nên mình mạn phép ed lại cho dễ thương. Tương truyền, mấy anh gay có một loại “cảm ứng” đặc biệt, vừa nhìn nhau phát là biết ngay chúng mình là đồng chí luôn ;_;…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.