Cuộc Đời Như Một Vở Kịch, Toàn Dựa Vào Kỹ Năng Hôn

Chương 63: Chương 63: Nụ hôn thứ sáu mươi ba




Trong kịch bản còn một thuyết gọi là thuyết “Điểm giữa” (1), đây là lý luận thực tiễn của các nhà làm phim Hollywood, “điểm giữa” chỉ các phân cảnh thất bại hoặc thắng lợi đánh lừa khán giả. Khi ấy, nhóm siêu anh hùng tưởng chừng sẽ thua đau đớn, các cặp đôi tưởng chừng sẽ mãi mãi hạnh phúc.

Đến điểm giữa của “Ánh sáng và cát bụi”, nội dung vở kịch đột ngột thay đổi, Mạt Thần Lĩnh và Trình Phi Nhiên tao ngộ đủ chuyện đau khổ, bị bắt phải chia tay, phải dứt tình. Khi họ lần thứ hai muốn hàn gắn tình xưa, yêu thương thuở ấy đã từng rực rỡ như thế, bây giờ chỉ còn lại cát bụi vô vị.

Ở phút cao trào, các nhân vật chính phải đưa ra sự lựa chọn quan trọng nhất, một là lùi bước quay về, cuộc sống sau này có lẽ cũng không tốt đẹp mấy, hai là chuyển sang tình huống hoàn toàn mới. Với tình tiết này, Cố Chinh xử lý kịch bản bằng cách phá hết các chi tiết cũ, lật ngược toàn bộ câu chuyện làm khán giả bất ngờ không kịp trở tay, mà phân cảnh khi bọn họ “lựa chọn” lại vô cùng đơn giản.

Một tối nọ, Trình Phi Nhiên và Mạt Thần Lĩnh cùng gặp bố mẹ anh, mọi người trong nhà ám chỉ rằng họ sẽ không ngăn cản chuyện yêu đương của cả hai nữa, hy vọng nếu bọn họ đã kiên trì như vậy thì tương lai sẽ bền chặt, coi như chúc phúc. Lúc ấy cả hai thật sự đã sắp tu thành chính quả. Khi ra về, Mạt Thần Lĩnh hỏi Trình Phi Nhiên có muốn sang nhà anh ngồi một lát không.

Hai người bước đi dưới bầu trời đầy sao, bên đường có tường đá thanh nhã, hoa hồng trắng muốt, đèn đường mờ ảo, có lẽ đoàn kịch dùng hiệu ứng mùi hương nên không khí trong hội trường thơm ngát mát lạnh, phảng phất hương hoa.

Cảnh tượng vốn đang ấm áp sum vầy thì Trình Phi Nhiên đột ngột dừng lại. Dưới ánh đèn đường, khuôn mặt của cậu vẫn chẳng hề thay đổi, nhưng cậu đã không còn là Trình Phi Nhiên nhẹ nhàng tích cực ở đầu vở kịch nữa, cả Mạt Thần Lĩnh cũng thế. Trình Phi Nhiên trở nên khá xa cách, thậm chí lạnh lùng, dường như linh hồn cậu đã cạn khô một phần. Lưng Mạt Thần Lĩnh cũng vô thức khom xuống, ánh mắt anh ẩn chứa sự tang thương.

Âm nhạc dần dần vang lên, nhẹ nhàng như đang hồi tưởng kỉ niệm của bọn họ, như đang mong đợi tương lai, như đang vui vẻ hạnh phúc, lại cũng như đang dằn vặt đau khổ. Giữa tiếng nhạc, Trình Phi Nhiên nhẹ giọng nói: “Mạt Thần Lĩnh, anh hôn em được không?”

Không phải là “anh Lĩnh”, không phải là nụ cười cùng cử chỉ nũng nịu, tất cả dường như đã phai mờ, hòa vào không khí và khúc nhạc.

Cố Chinh chậm rãi bước lại gần, anh nhẹ nhàng nâng má cậu, tựa hồ cũng cảm nhận được điều gì: “Phi Nhiên, những chuyện đau khổ kia đã qua rồi, từ hôm nay trở đi, cuộc sống của chúng ta chắc chắn sẽ hạnh phúc…” Cố Chinh hơi ngập ngừng, còn muốn nói thêm nhưng biểu cảm của Hạ Lam lại làm anh không cất nổi thành lời, chỉ có thể gọi, “Phi Nhiên, anh…”

“Em chỉ nói một lần này thôi.” Hạ Lam rũ mắt, “Mạt Thần Lĩnh, hôn em đi.”

Thanh âm của cậu có chút nghẹn ngào, nếu không nghe kỹ chắc cũng không biết, Cố Chinh phải gắng thể hiện rằng anh hiểu được ý cậu. Một tay anh ôm Hạ Lam vào lòng, liên tục vuốt ve lưng Hạ Lam, Hạ Lam cũng ôm Cố Chinh, vùi mặt vào vai anh. Một lát sau, cậu ngẩng đầu, lần tìm đôi môi Cố Chinh. Hạ Lam hôn lên cằm anh hai cái, cuối cùng hôn môi đối phương.

Đây là phân cảnh phức tạp nhất của vở kịch, cảnh hôn này diễn tả sự xung đột đấu tranh kịch liệt khiến khán giả phải lo lắng hồi hộp. Cả hai siết chặt lấy nhau, ngọn đèn phủ bóng quanh dáng hình và động tác của họ. Nhạc nền liên tục vút cao, tô đậm cảm xúc lên cực điểm, khoảnh khắc nhạc chạm tới quãng cao nhất, nước mắt Hạ Lam chợt ứa ra. Cậu đưa tay đẩy Cố Chinh, mới đầu còn khóc không thành tiếng, sau đó là khóc đến không nói nên lời.

“Tại sao?” Hạ Lam nói, “Tại sao tôi không muốn ở bên cạnh anh nữa?”

Cố Chinh kinh ngạc và luống cuống nhìn cậu, lộ ra biểu cảm đầy bi thương. Hạ Lam cúi đầu cười khổ một tiếng, sau đó dần dần cười ha hả, nước mắt cậu mãnh liệt tuôn trào, cười đến cơ hồ sắp phát điên, cậu khản giọng gào thét: “Ông không yêu anh, Mạt Thần Lĩnh!” Cậu siết chặt ngực áo mình, “Tôi là Trình Phi Nhiên, chúng ta là người yêu của nhau, bây giờ… tôi không còn yêu anh nữa.”

Hốc mắt của Cố Chinh cũng bắt đầu ươn ướt, anh muốn nắm tay cậu mà chẳng được, không biết là không dám hay đã kiệt sức rồi.

Hạ Lam mờ mịt cúi đầu nhìn dưới chân, dường như đã mất đi con đường của mình, đã không còn lí do nào để cậu tiếp tục nữa. Cậu đờ đẫn một hồi, nhưng vẫn thấp giọng nói: “Tôi không yêu anh.” Dứt lời, cậu chợt khe khẽ cười, “Mẹ kiếp, ông không yêu anh.”

Hạ Lam lại lặp lại, tựa như đang cố thuyết phục chính bản thân mình.

Cuối cùng, cậu ngẩng đầu lên nhìn Cố Chinh, cất tiếng gọi: “Mạt Thần Lĩnh…” Nhưng Hạ Lam không nói tiếp, một lát sau, cậu đưa tay lên bên tai rồi vẫy vẫy, hệt như lần đầu tiên bọn họ gặp nhau. Nhưng lúc ấy, Trình Phi Nhiên vừa ngượng ngùng vừa thấp thỏm, còn bây giờ, cậu lại cười rất tươi, nụ cười kia rực rỡ đến mức tỏa sáng, tưởng như có thể thấy được tương lai tốt đẹp đằng sau nụ cười ấy.

Hạ Lam quơ tay, cậu chảy nước mắt, nét cười chua xót treo trên khóe môi, đôi mắt đẫm nước, long lanh lạ thường. Sau đó Hạ Lam chậm rãi thả tay xuống, dường như muốn nói “Tôi phải đi” hoặc “Chúc tương lai anh hạnh phúc”, nhưng cuối cùng, cậu chẳng nói gì cả. Hạ Lam xoay người đi về phía bóng tối, được vài bước, cậu quay đầu lại phất phất tay với Cố Chinh, khẽ mỉm cười, sau đó tan vào màn đêm như một tinh linh.

Bầu không khí lặng ngắt như tờ.

Trên sân khấu chỉ còn một mình Cố Chinh, dường như hết thảy chỉ là một giấc mộng, phảng phất có một điều kỳ diệu đột ngột xuất hiện trong đời anh, sau đó lại đột ngột biến mất. Anh muốn đuổi theo cậu, nhưng chân chẳng hề nhúc nhích, anh muốn quay mặt đi, nhưng tầm mắt vẫn chẳng rời. Tựa như vòng tròn Mobius (2), chẳng qua vòng thời gian này sẽ bị anh phong ấn vĩnh viễn, dù có mải mốt truy đuổi thế nào, phần linh hồn ấy cũng không bao giờ quay trở lại.

Không biết qua bao lâu, Cố Chinh lau khô nước mắt, yên lặng bước tiếp trên đường về. Cánh cửa vừa khép lại một lát, ngọn đèn trong nhà cũng sáng lên.

Mấy khán giả nhỏ tuổi, chưa hiểu chuyện đời có thể sẽ nghĩ vở kịch kết thúc thật vô lý, nhưng đó chỉ là số ít. Đa phần khán giả đều hiểu, hai người họ đi đến nước này, tất cả đã sụp đổ thật rồi, không còn gì để cứu vớt nữa.

Tiếp theo là cuộc sống sau khi cả hai chia tay, vô số kỷ niệm ùa về, có xót xa có ngọt ngào, có hạnh phúc có đau khổ. Khuôn mặt điển trai của người ấy, sự phong độ của người ấy, nụ cười của người ấy, điệu nhảy của người ấy.

“Cuộc sống của chúng tôi là một viên ngọc quý, giấc mộng và tình yêu của chúng tôi tràn ngập ánh sáng, nhưng con đường chúng tôi chọn lại chẳng bình yên, chúng tôi không thể cùng nhau đi đến cuối cùng.”

Nhớ những món ăn ngon của Mạt Thần Lĩnh, chiếc chăn ấm áp thơm mùi nắng, nhớ anh thích chăm sóc hoa cỏ, nhớ chiếc hôn dịu dàng như mưa bụi ngày xuân.

Nhớ nụ cười xán lạn của Trình Phi Nhiên, nhớ cậu thích giấy dán tường nhạt màu sáng sủa, nhớ khi cậu vui sẽ ca hát khiêu vũ, yêu thương ngập tràn và tình cảm mãnh liệt.

Phải, mọi chuyện thật sự đã kết thúc.

Hai phút cuối của vở kịch kể về chuyện của vài thập niên sau, Hạ Lam ngồi trong viện dưỡng lão, già cỗi và yếu ớt. Cậu nhìn lá vàng cùng trời xanh, dường như nhìn thấy bóng dáng thân thuộc của ai đó, bỗng dưng khẽ cười. Cậu bắt chuyện với một hộ sĩ xa lạ: “Ta đời này tính ra cũng là người trung thực, thế mà ta lại từng nói một câu vô cùng dối trá.”

“Ông đã nói gì?”

“Cháu từng thấy sương mù sáng sớm ngày đông ở Scotland chưa?

“Chưa ạ.”

“Nhóc con, ta cho cháu biết một bí mật.”

“Ta chỉ yêu duy nhất một người, bao nhiêu năm qua vẫn chẳng hề thay đổi. Tên của người ấy làm ta nhớ đến sương mù sớm đông ở Scotland.”

“Vậy tên người ấy nhất định rất êm tai.”

“Phải.” Khóe mắt Hạ Lam cong lên. “Người ấy tên là… Mạt Thần Lĩnh.”

Âm nhạc vang lên một nốt cao cuối cùng, ngọn đèn đột nhiên tắt lịm, nhanh gọn đến vô tình mà chấm dứt vở kịch. Trong hội trường chỉ còn lại dư âm quanh quẩn, hốc mắt khán giả hơi nhức nhối vì chưa kịp thích ứng với bóng tối. Mọi người im lặng, im lặng rồi lại im lặng, như đang chờ đến cảnh tiếp theo, như đang chờ đợi tương lai.

Rốt cuộc, bọn họ biết, tất cả thật sự đã kết thúc.

Không biết là ai khóc thành tiếng trước, không biết là ai bắt đầu reo hò, không biết tiếng vỗ tay từ đâu vang lên, chỉ biết âm thanh nô nức trong nháy mắt ngập tràn toàn bộ rạp hát. Mọi người đứng dậy, vài khán giả còn nhón chân cố với lên cao.

“Trình Phi Nhiên!”, “Anh Lĩnh!”, “Cố Chinh!”

Tiếng vỗ tay và tiếng hoan hô ầm ĩ kéo dài không dứt, rền vang như sấm. Không khán giả nào rời đi cả, năm phút sau hội trường vẫn y nguyên.

Ngọn đèn sân khấu đột nhiên bừng sáng, trong nháy mắt, tiếng thét cơ hồ sắp lật tung nóc nhà.

Người bước ra đầu tiên là Hạ Lam, cậu chạy lên sân khấu, thỉnh thoảng còn nghịch ngợm, nhảy nhót múa may, mi gió với khán giả. Khán giả la hét: “Phi Nhiên!”, “Đẹp trai quá!”, “Yêu anh!”

MC đã đứng sẵn trên sân khấu cười giới thiệu: “Vị này chính là Hạ Lam, một diễn viên trẻ đang tham gia phim điện ảnh và phim truyền hình. Cậu ấy vừa có tài lại vừa chăm chỉ, các bạn có thích vai diễn Trình Phi Nhiên của cậu ấy không?”

Có người hét “Thích!”, có người lại gọi: “Hạ Lam!”

Tiếp đó, Cố Chinh mặc Âu phục đi tới, anh không đeo kính, bảnh đến độ có thể đi chụp tạp chí, tiếng thét vốn đã điên cuồng nay còn tăng lên gấp bội, hầu như không nghe được giọng của MC: “Thầy Cố thì chắc mọi người biết rồi… Lần này thầy ấy góp mặt trong vai Mạt Thần Lĩnh…”

Mấy em gái đồng thanh hô: “Anh Chinh! Anh Chinh! Anh Chinh ơi!”

Cố Chinh phất phất tay, cười khoác vai Hạ Lam, có một người đàn ông long trời lở đất gào lên: “Cố Chinh, tôi yêu anh!!!” Mấy khán giả cười ầm ĩ, Hạ Lam chỉ chỉ về phía người nọ, đoạn quay qua ôm chặt Cố Chinh, còn dụi dụi lên má anh, mặt kiểu: “Ảnh là của tui, đừng hòng mơ tưởng.”

Tiếng thét lần thứ hai vang dội, Hạ Lam nháy mắt cảm thấy màng nhĩ mình cũng sắp thủng luôn rồi.

Các diễn viên còn lại lần lượt bước lên sân khấu chào cảm ơn, Hạ Lam tháo tai nghe xuống, hét với Cố Chinh: “Đây là kịch sân khấu mà? Em tưởng khán giả cũng phải cao lãnh lắm chớ? Sao mà high thế, chẳng rụt rè tí nào, y chang fan tới coi idol biểu diễn!”

“Phải thế mới đúng! Đó là nét đặc sắc của đoàn kịch chúng ta!” Cố Chinh cũng hét lên, “Chúng ta có fan trung thành! Kinh doanh mà!”

“Toàn fan của anh thôi chứ gì?!” Hạ Lam gào.

“Chín mươi chín phần trăm!” Cố Chinh gào lại.

“Sao anh tự kỷ thế hả?!”

Cố Chinh cười to, anh quàng cổ Hạ Lam, áp vào tai cậu nói: “Làm sao sánh với em được!”

Hạ Lam: “A A A A A!”

Tiếng hét của cậu vang vọng trong hội trường, khán giả cũng hét theo: “A A A A A!” Cố Chinh cứ cười mãi, anh nghĩ thầm: Điên hết rồi.

Sau đó, giữa bầu không khí náo nhiệt, Hạ Lam nhảy, Cố Chinh hát, hai người phối hợp mấy vòng, rốt cục cũng thỏa mãn khán giả phần nào, có thể về hậu trường. Rất nhiều khán giả vẫn cố ngồi lại, MC phải nói mãi đoàn sẽ không diễn nữa mới lưu luyến rời đi.

Mọi người tháo trang sức, thay quần áo, đoàn trưởng Lý xông tới, ôm cổ Cố Chinh xong lại ôm Hạ Lam: “Quá tuyệt vời! Đại thành công! Thành công chưa từng có, buổi biểu diễn lần này quá hoàn mỹ! Không, phải là siêu cấp hoàn mỹ mới chuẩn!”

Cố Chinh khen mọi người tối nay rất tuyệt, về sau cứ dựa theo tiêu chuẩn này mà phát huy, các diễn viên cũng chưa từng thấy khán giả nhiệt tình đến thế, tinh thần nâng cao, ai nấy đều phấn chấn vui vẻ.

Mọi người xuống sân khấu, ra sau hậu trường, Hạ Lam vẫn cứ cười toe toét. Cố Chinh đi đâu cậu cũng ôm eo anh đi theo, mãi đến khi mấy fan kỳ cựu đến tặng hoa mới chịu buông. Hai người được tặng rất nhiều hoa, cảm giác có thể kiếm miếng đất trồng một thửa hoa nhỏ.

Hạ Lam thỏa mãn vô cùng, Cố Chinh cười cười, thấp giọng bảo: “Em chỉ cần giữ vững phong độ hôm nay là được, anh nói thật, có khi vài ngày nữa em phải ngụy trang rồi mới dám ra khỏi nhà đấy.”

Hạ Lam hiểu ý anh, kiên định gật đầu, lại đùa Cố Chinh: “Lúc đoàn tung poster là em đã phải ngụy trang rồi.”

Cố Chinh khẽ cười: “Sướng nhé.” Hạ Lam gật gật đầu, vui vẻ ôm lấy anh.

Sau khi dọn dẹp xong thì kim đồng hồ đã chỉ số 10, các diễn viên nô nức về nhà, Hạ Lam cũng vội vàng kéo Cố Chinh đi. Còn 2 tiếng nữa là sinh nhật anh, cậu muốn Cố Chinh nhanh chóng theo cậu về tổ chức lễ mừng cho đàng hoàng.

“Rồi rồi.” Cố Chinh bị cậu kéo ra xe. Anh ôm một bó hoa, Hạ Lam ôm ba bó, Cố Chinh mở cửa cho cậu rồi ngồi vào ghế lái. Thoáng cái, ánh mắt của người đàn ông đã trở nên ái muội, “… Đến nhà anh nhé?”

Hạ Lam bỏ hết mấy bó hoa vào ghế sau, cậu nghe vậy, bỗng nhiên muốn lột sạch Cố Chinh rồi đắp đống hoa kia lên người anh, khao khát mà nới lỏng cổ áo, khàn giọng đáp: “Đến nhà em!”

——— —————— —————

(1) Điểm giữa/ Midpoint: Kịch bản được chia làm hai nửa và midpoint là dấu mốc giữa hai nửa này. Midpoint của phim sẽ là khoảnh khắc “thăng hoa” khi nhân vật chính dường như đã chạm tới đỉnh cao (dù chỉ là đỉnh cao giả tạo) hay “lụn bại” khi cả thế giới xung quanh nhân vật chính sụp đổ (dù chỉ là sự sụp đổ giả tạo). (Atypemachine)

(2) Vòng tròn Mobius/ Dải Mobius: Điểm đặc biệt của nó là nó phô bày cả mặt trong và mặt ngoài. Nếu vẽ một đường bắt đầu từ một điểm ở giữa dải Mobius sẽ gặp lại chính nó nhưng ở phía bên kia dải này. Ý của Mạt Thần Lĩnh là dù anh cố gắng đuổi theo Trình Phi Nhiên thì kết quả vẫn sẽ như cũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.