Cuộc Gặp Gỡ Kỳ Lạ Vạn Kiếp Yêu Em

Chương 18: Chương 18: Đó là quá khứ của anh




Edit: ♥Tiên♥

Đây là chuyện gì? Là chữa thương đó sao? Vết thương của cô vốn chỉ hơi đau, bị hơi thở mang mùi hương của anh thổi vào, lập tức trở nên ngứa ngáy. Cơ thể họ càng ngày càng gần sát vào nhau, gần đến nỗi có thể cảm giác được những thớ ngực săn chắc của anh. Anh gần như đang ôm chầm lấy cô.

──────── ♥ ♥ ♥ ♥ ♥ ────────

Trên con đường lát đá thạch anh là ánh đèn tối tăm ảm đạm. Vừa rẽ sang một phố khác, bầu không khí nhất thời trở nên vắng vẻ, chỉ nghe thấy tiếng bước chân của hai người.

Chẳng hiểu sao, sau khi biết “Phố Chu Tước” do Hạ Lan Tĩnh Đình sáng tác, Bì Bì bỗng thấy hơi hụt hẫng. Vốn dĩ, ban đầu có rất nhiều nghi vấn muốn được tỏ tường, nhưng đột ngột đều phải nuốt trở vào. Cảm giác này giống như khi bạn rất thích một cuốn sách, do đó bạn cũng thích luôn tác giả của cuốn sách đó, nhưng đột nhiên anh ta nói với bạn rằng, anh ta không phải là người viết nó, thật không thoải mái chút nào. Bì Bì thích A Quy chính vì thích “Phố Chu Tước”, sau đó dần dần trở thành fan hâm mộ cuồng nhiệt. Cô đã làm tất cả những chuyện mà một fan hâm mộ thường làm như: sưu tầm CD, sưu tầm áp phích, sưu tầm tin tức và hình ảnh về thần tượng. Nhớ ngày sinh nhật anh, biết khẩu vị của anh, biết màu sắc yêu thích của anh, biết luôn cả bộ phim mà anh thích nhất. Thật ra, A Quy không phải một mĩ nam mang vẻ đẹp cổ điển. Ngoài vẻ mặt ôn hòa với vài nét quyến rũ, dáng người hơi thấp thì vẫn còn vương hơi thở một học sinh. Nhưng anh ta có một đôi mắt u buồn đa cảm, sự yêu thích của Bì Bì với anh ta tựa như nước sông Trường Giang mùa xuân uốn lượn chảy êm đềm tình tứ quanh núi xa, cứ tuôn trào thao thao bất tuyệt không ngừng. Thần tượng ca sĩ nữ của cô đã bị đổi nhiều lần, nào là Vương Phỉ, Lâm Ức Liên, Lam Tâm Mi, bây giờ là Điền Chấn, nhưng thần tượng nam ca sĩ thì chỉ có một người này, không còn ai khác. Thế nên, mới nghe thấy “Phố Chu Tước” không phải do A Quy viết, những cảm giác và ấn tượng của Bì Bì đối với anh ta đều biến mất, nó hệt như bị thất tình.

Dọc đường, cô không còn tí chút tinh thần nào để trò chuyện, chỉ yên lặng nắm tay Hạ Lan Tĩnh Đình, nhắm phía trước mà đi. Cô không dám đi quá nhanh, dù sao Hạ Lan Tĩnh Đình cũng không nhìn thấy, chỉ đang bước theo cô một cách mù quáng. Nếu bước quá nhanh sẽ cho thấy bản thân mình thiếu kiên nhẫn. Cô cẩn thận lựa chọn con đường rộng, bằng phẳng, không có mương rãnh, tránh những đường có chợ đêm, vỉa hè đông hàng rong và người đi bộ, thà rằng chấp nhận đi đường vòng. Kết quả là, vòng vo loanh quanh một hồi, cô bị lạc đường, không thể không bước chậm lại, vừa đi vừa nhìn đông nhìn tây, tìm biển chỉ dẫn. Hạ Lan Tĩnh Đình mãi đến lúc này mới nói: “Rẽ phải, đi thẳng thêm một đoạn chính là Phố Đông.”

Bì Bì ngẩn ra, dừng lại: “Sao anh biết? Anh có thể nhìn thấy đúng không?”

“Phố Đông có một quán thịt bò Hồi giáo, mùi đặc trưng của nó phát ra từ hướng bên phải, cách đây không xa.”

“Trong thành phố này có ít nhất một trăm quán thịt bò Hồi Giáo, sao biết chính là quán này?”

“Đúng là quán thịt bò phố Đông, tôi chắc chắn.”

Khứu giác của Hạ Lan Tĩnh Đình rất siêu phàm, dĩ nhiên cô tin vào phán đoán của anh, liền dắt anh rẽ sang phải, quẹo vào một con phố tối và im lìm. Bên trái là đường ô tô, bên phải là một dãy tòa nhà văn phòng yên tĩnh. Bì Bì nghe thấy tiếng chó sủa văng vẳng xa xa, đoán chừng phía sau đó là khu dân cư.

“Ở đây có chó.” Bì Bì đẩy đẩy tay anh.

“Chúng đã bị xích lại rồi.”

“Những con chó này thật thông minh, xa vậy cũng có thể đánh hơi được sự xuất hiện của anh.”

” …….” Hạ Lan Tĩnh Đình quay sang nhìn cô, mặt lạnh như sắt. Bì Bì vội ngậm miệng.

Đi thêm vài bước, cuối cùng không nhịn được nữa cô hỏi: “Bản nhạc ‘Phố Chu Tước’ là do chính anh viết lời?”

“Ừ.”

“Nhạc cũng do anh phổ?”

“Ừ.”

“Anh rất am hiểu nhạc lý?” Sợ anh thấy mình nhiều lời, Bì Bì nói thêm: “Tôi không biết chút gì về nhạc lý, có điều rất thích âm nhạc. Nhất là những bản nhạc thịnh hành.”

“Tôi đã từng say mê âm nhạc.” Anh lơ đãng đáp.

“Vậy anh biết đàn tranh không? Cái đàn có ba mươi sáu dây ấy?” Bì Bì bỗng nhớ đến một buổi diễn văn nghệ thời trung học, hôm ấy Uông Huyên mặc trang phục cổ trang, trình diễn đàn tranh, cái bộ dáng thanh lịch ấy khiến cho nữ sinh cả ban đều hâm mộ, ghen tị và thèm muốn chết đi được. Vì thế, Bì Bì cũng về nhà ầm ỹ, muốn bắt chước học đàn tranh, bà nội đành đưa cô đi tìm thầy dạy, sau khi hỏi thăm mới biết phí học là một tiếng một trăm đồng, đó là còn chưa tính chuyện phải tự mua đàn. Lúc ấy, không cần bà nội ngụ ý, Bì Bì liền chủ động từ bỏ.

“Đó là một loại đàn cổ. Tranh bình thường có mười hai dây, Sắt có hai mươi lăm dây.”

“Vì sao lại viết một bài hát buồn như vậy? Anh có chuyện gì đau buồn sao?”

“Thưa cô, cô đang muốn thăm dò quá khứ của tôi ư?”

“Ừ, nói đi, tôi sẽ cho anh những lời khuyên hữu hiệu.” Cô quay đầu, nhìn anh một cách đầy tò mò.

Anh có phản ứng hơi lạ, quay đầu đi, tránh ánh mắt của cô.

Rõ ràng, đây không phải chủ đề anh thích, vì vậy một từ cũng không trả lời.

“Tộc Hồ của anh …. ừhm … cũng giống con người, cũng có tình yêu ư?” Càng bí ẩn càng nhiều suy đoán, Bì Bì càng cảm thấy hứng thú với anh hơn.

“À thì có..” anh nói, “Bây giờ đang là mùa.”

“Ý anh chỉ là Mating Season ([mùa giao phối]) đúng không?” Thật là ngượng nếu dùng tiếng hoa để diễn đạt, Bì Bì suýt nữa thì cười đến sặc sụa.

Anh liếc nhìn cô một cái, nói: “Đúng vậy. Điều này rất đáng cười sao?”

“Không.. không phải vậy … ” Bì Bì xấu hổ.

“Loài người cũng có kì động dục, chẳng qua vì yêu cầu của nền văn hóa, nên nó mới bị kiềm nén và chôn vùi vào vô thức.”

“Đây là câu nói của Freud.”

“Ông ấy nói rất có lý.”

“Vậy còn anh, đức tin của anh là gì?”

“Tôi là hồ ly tu tiên, dĩ nhiên tin đạo.”

“Đạo? Là Đạo của Đạo gia ư?”

“‘Trời đất cùng ta cộng sinh, vạn vật cùng ta là một.’ Tôi rất thích câu này.”

“Có phải là ý ‘ đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật’ không?” Bì Bì đắc ý, cảm thấy may mắn vì giờ ngữ văn thời đại học đã học hành nghiêm túc, từng đọc qua một chút về Lão Tử.

“Không phải,” Hạ Lan Tĩnh Đình lắc đầu, “Phải đảo lại mới đúng. Theo đạo mà nói, chúng tôi không có khởi đầu, cũng không có kết thúc. Thế giới chính là một loại thân rễ, giống như thường xuân bám kín đầy vách tường, lại vừa giống như rong rêu vướng víu đầy trong nước, không có thân chính, cũng không có thân nhánh. Mỗi một cành thân đều có thể trở thành một thân chính độc lập, mỗi một rễ nhánh cũng đều có thể phát triển thành một hệ rễ khác. Chúng tôi không thích giống như loài người, thứ gì cũng muốn hợp thành một thể thống nhất.”

Những câu trên rất đáng để nghiền ngẫm. Bì Bì đột nhiên thấy Hạ Lan Tĩnh Đình rất sâu sắc. “Đây là cách nghĩ của riêng anh, hay là cách nghĩ được mọi người trong tộc của anh chấp nhận?”

“Nghĩ như thế nào là chuyện của riêng mình, vì sao lại quan trọng việc được mọi người chấp nhận?” Anh nhướng mày, tháo kính xuống, cất vào túi quần.

Ánh trăng tạo ra bóng đổ trên gương mặt anh, khiến mày trán càng thêm rõ ràng hơn, càng phô ra những đường nét thẳng tắp khỏe khắn như tác phẩm điêu khắc. Cổ hương khí dương xỉ như có như không kia chợt trở nên nồng đậm.

“Ánh trăng tối nay rất đẹp, phơi trăng lâu như vậy, anh có cảm thấy tốt hơn không?” Bì Bì hỏi.

“Cái gì tốt hơn?” có vẻ như không nghe rõ câu hỏi của cô, anh nghiêng tai đến hỏi.

“Tay anh, thêm mắt của anh nữa.”

“Không.”

Đường phố càng ngày càng hẹp, cũng càng ngày càng tối, cô đột nhiên nghe thấy tiếng bược chân hỗn độn phía sau. Cô liền nổi lên sự cảnh giác, kéo Hạ Lan Tĩnh Đình bước nhanh về phía trước, muốn thoát khỏi những người đằng sau.

Mấy người kia cũng bước nhanh hơn, gần như là chạy, khoảng cách giữa họ càng ngày càng rút ngắn, lại liên tục bám theo họ không tha.

Bì Bì nói nhỏ: “Nguy rồi, Hạ Lan, chúng ta sắp gặp phiền phức!”

Không chờ anh đáp, cô nói thêm: “Mau đưa ví tiền của anh cho tôi, xem chừng họ đến vì muốn cướp tiền.” Cô lấy ví của mình ra, trong đó còn ba trăm đồng, cô rút hai trăm bỏ vào túi áo.

Tay Hạ Lan Tĩnh Đình vẫn không di chuyển: “Vì sao tôi lại phải đem ví tiền của tôi đưa cho người khác? Hơn nữa tôi cũng không có ví tiền.”

Bì Bì lúc này mới nhớ ra, Hạ Lan Tĩnh Đình căm ghét tất cả các vật dùng làm từ da, dĩ nhiên không có ví. Tiền của anh cất trong túi áo, còn phàn nàn nói, loài người nếu đã phát minh ra túi áo, cần gì phát minh thêm ví tiền.

Thế nhưng, đây là lúc để bàn luận chuyện bày sao?

“Nghe này Hạ Lan, tay anh đang bị thương, mắt anh lại không nhìn thấy, phía sau có ba người có ý đồ không tốt đang bám theo, chúng ta lại không phải là đối thủ của họ.”

“Được rồi.”

Anh nghĩ nghĩ, bèn trung thực lấy trong túi ra một sấp tiền, nhồi vào tay Bì Bì, đồng thời huơ huơ di động: “Chúng ta có nên báo cảnh sát?”

“Quá muộn rồi, chắc chắn chỉ nghe thấy chuông báo bận. Nếu chúng thật sự ra tay, anh hãy chạy trước. Tôi biết chút tán đả, ước chừng có thể cản bọn chúng được một lúc.” Bì Bì tỏ ra rất anh hùng vỗ vỗ vai anh.

Khóe miệng Hạ Lan Tĩnh Đình giật giật: “Xin lỗi, tôi nghe không rõ. Em muốn nói — em sẽ bảo vệ tôi?”

“Tất nhiên. Lần nào tôi chẳng bảo vệ anh, bạn học Hạ Lan?”

“Tôi có phần hơi xúc động.” Anh nói, “Ân tình này phải hoàn trả thế nào đây?”

“Không cần trả. Là miễn phí.”

Trong nửa năm qua, ngoài việc chuẩn bị cho kì thi nghiên cứu sinh, Bì Bì còn tham gia một lớp tán đả. Nguyên nhân là do được Bôi Bội tặng một thẻ thành viên của một trung tâm thể dục, nhưng thuộc cấp thấp nhất. Ngoài tập thể hình và bơi lội, chỉ có thể tham gia những lớp sơ cấp, chẳng hạn như vũ đạo, yoga, võ thuật, tán đả … linh tinh. Bì Bì vốn muốn học yoga, nhưng phát hiện ra lớp đã đầy từ lâu, chỉ còn lớp tán đả dành cho nữ là còn vài chỗ trống, liền báo danh vào, một tuần hai buổi học. Sư phụ nói cô tiến bộ rất nhanh, sẽ cho cô thay mặt cả lớp tham gianh thi đấu biểu diễn tán đả nghiệp dư cấp thành phố. Vì đợt thi đấu này, Bì Bì tập rất nghiêm chỉnh, bao cát bị cô đánh vỡ đến mấy cái. Có điều kinh nghiệm thực tế … một lần cũng không có.

Khi cô quay lại trông thấy ba người đằng sau, lòng dũng cảm thời điểm đó nhất thời giảm xuống chỉ còn tí xíu.

Đó là ba người đàn ông, người không cao, hơn nữa còn gầy. Cơ bắp cũng chẳng có.

Nhưng điều đáng sợ là, trên tay mỗi người đều nắm một con dao chói lọi.

Còn cách nhau hai mét, hai bên đều đứng lại.

“Này, hai người kia, cho anh em mượn ít tiền mua thuốc đi.” Một tên thô thiển ở giữa cất tiếng.

Không nói lời nào, Bì Bì liền ném ví tiền của mình qua.

Một tên râu ria trong đó chỉ vào Hạ Lan Tĩnh Đình: “Tiểu tử, ví tiền của mày đâu?”

Bì Bì nói lớn: “Chẳng lẽ các người không thấy anh ấy bị mù à? Anh ấy có thể có tiền sao?”

“Ồ, cô em xinh đẹp còn cố che chở nó. Thế nào, người yêu của em hả?”

Tên râu ria tiến hai bước về phía cô, hút một điếu thuốc, rít lên cười: “Nó bị mù sao? Mắt mở rất to đó.”

Dứt lời, rất hèn hạ phả một ngụm khói lên mặt cô.

Trong khói thuốc phà ra còn mang theo mùi của rượu thịt. Bì Bì không nhịn được, ho sặc sụa, bị bộ dạng mê gái đáng ghê tởm của hắn làm cho mắc ói.

“Anh ấy không có ví, đây là tiền của anh ấy.” Bì Bì cuộn sấp tiền trong tay lại, ném qua.

Tên kia nhìn lướt qua độ dày của cuộn tiền, quăng sang cho tên bên cạnh, cười nói: “Hà, tên oắt này có không ít tiền nhỉ, tiền trong thẻ ngân hàng chắc là còn nhiều hơn! May mà gần đây có một cái máy atm, thẻ của chú em đâu?”

Hạ Lan Tĩnh Đình ném cho hắn tấm card, trong khoảng khắc, bị hắn ném trở lại.

Tên râu ria đột nhiên kéo tay Bì Bì, khóa vào trong ngực mình, dí con dao lên cổ cô, nhe răng cười gằn: “Thẻ có mật mã, chính mày phải đi rút, chúng tao muốn hai vạn. Tạm thời giữ bạn gái mày làm con tin.”

Cánh tay hắn ta vòng quanh cổ cô rất chặt, râu ria dày đặc phát ra mùi chua khó ngửi. Người hắn dán sát vào eo cô, còn vô lại uốn éo vặn vẹo một chút.

Mặc dù gần trong gang tấc, Hạ Lan Tĩnh Đình cũng không biết hắn ta đã làm gì, nhưng mắt anh dần dần nheo lại.

Lúc này, người Bì Bì đột nhiên xoay một cái, chế ngự bàn tay đang cầm dao của tên râu ria, một cước bay ra, khiến hắn lảo đảo! Tên đó cũng không ngần ngại, liền cầm dao nhào về phía cô.

Chuyện xảy ra kế tiếp không ai ngờ tới. Tất cả mọi thứ diễn ra quá nhanh, không ai thấy rõ chuyện gì. Chỉ thấy cơ thể tên râu ria gộp cả con dao của hắn đột nhiên văng ra, băng qua thanh chắn đường, rơi xuống một chiếc xe đang chạy ngang qua.

Phía đó truyền đến tiếng phanh khẩn cấp, tiếp theo là một tiếng hét thảm thiết vang lên, tên đó hình như bị va phải, người lăn mấy vòng trên đất rồi nằm im không nhúc nhích.

Hai tên còn lại hoàn toàn ngây dại, ngơ ngác nhìn Hạ Lan Tĩnh Đình, miệng há hốc, cả buổi không thể thốt được lời nào.

“Tôi nghĩ, bạn của các anh vừa mới xảy ra tai nạn.” Hạ Lan Tĩnh Đình thản nhiên nói, “Hai vị có phải cũng muốn thử?”

Hai người tựa như thấy quỷ giữa ban ngày, quăng tiền và thẻ, co cẳng bỏ chạy.

Mãi cho đến lúc này, Bì Bì mới cảm thấy có một chút đau và ấm ấm không tự nhiên trên cổ. Lấy tay sờ lên, liền phát hiện ra có máu, có lẽ dao của tên kia đã làm cô bị thương.

Nhưng điều mà cô ngạc nhiên chính là, tay trái của Hạ Lan Tĩnh Đình vẫn còn treo trên cổ. Chẳng nhẽ anh chỉ dùng một tay mà có thể ném một người đàn ông hơn trăm cân ra ngoài? Quá khó tin. Trong tiểu thuyết võ hiệp cũng không viết như thế.

Cô nhặt tiền và và thẻ trên đất đưa cho anh, còn nghiêm túc nói: “Chuyện vừa rồi, cám ơn anh.”

“Em bị thương?” Anh quay sang, đối diện với khuôn mặt cô, hỏi.

“Chỉ là một vết thương nhỏ. Không sao đâu.” Cô tìm băng cứu thương trong ví, nhưng tìm tới tìm lui không thấy.

“Em có ngại không nếu tôi giúp em cầm máu?”

“Hả? Anh biết? Dĩ nhiên không ngại.” Bì Bì cười, “Anh có mang theo thuốc lá không? Lá cây thuốc lá có thể cầm máu.”

“Tôi có phương pháp tốt hơn.” Anh kéo cô đến bên cạnh một bức tường.

Sau đó, anh đưa tay giữ má cô, cuối đầu xuống. Làn môi lạnh xẹt qua chóp mũi cô, dừng lại trên miệng vết thương, nhẹ nhàng hút vào. Động tác của anh rất dịu dàng, cẩn thận, vừa tới tới lui lui, như một con mèo đang liếm láp một bát mật ong.

Toàn thân Bì Bì chấn động, gần như run lên. Không kiềm được tự hỏi, người ở trước mặt mình là hồ ly hay chính là ma cà rồng.

Đây là chuyện gì? Là chữa thương đó sao? Vết thương của cô vốn chỉ hơi đau, bị hơi thở mang mùi hương của anh thổi vào, lập tức trở nên ngứa ngáy. Cơ thể họ càng ngày càng gần sát vào nhau, gần đến nỗi có thể cảm giác được những thớ ngực săn chắc của anh. Anh gần như đang ôm chầm lấy cô.

Lòng Bì Bì hoang mang, tay không biết đặt vào đâu, bèn nắm chặt lấy mái tóc của anh.

“Ưhm … Ah … là cách này hả …” Cô mặt đỏ tai hồng, cả người nhũn ra.

“Tất cả loài vật đều chữa thương như thế này …”

“Cần … cần thời gian lâu không?”

“Nhanh thôi.”

End chương 18


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.