Cuộc Gặp Gỡ Kỳ Lạ Vạn Kiếp Yêu Em

Chương 23: Chương 23: Một cách chữa bệnh hay




Edit: ♥Tiên♥

Cô nhắm mắt lại, để mặc anh bôi đất lên mặt mình. Tay anh vuốt ve làn da cô, trong lòng tay còn vương những hạt cát. Ngón tay men theo bờ lưng xuống dưới, đến vòng eo lại lần theo bụng trở về, nhẹ nhàng vuốt ve hõm cổ cô.

──────── ♥ ♥ ♥ ♥ ♥ ────────

Cùng nhau đi xuyên qua một hành lan quanh co và mấy ô cửa nhỏ được sơn son đỏ, họ tiến vào trong một mật thất tối đen. Hạ Lan Tĩnh Đình đưa tay ấn vào một công tắc cơ quan, phiến đá trên đầu từ từ di chuyển sang hai bên, không gian trước mặt Bì Bì đột nhiên trở nên ngời sáng, họ đã ở đáy giếng.

Ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy sao, tuy không trông thấy mặt trăng, nhưng ánh trăng lại được một phiến đá thạch bích nhẵn nhụi, trong như gương khúc xạ đến.

Theo ánh trăng len lõi vào trong còn có một ít không khí lạnh buổi sớm.

Trên người Bì Bì chỉ mặc một lớp áo ngủ của Hạ Lan Tĩnh Đình. Áo ngủ có màu trắng tuyền, được may từ lụa, trĩu rủ xuống, rất mỏng và rất rộng. Mặc vào cảnh xuân phơi phới, khiến người ta có cảm giác không phải đang mặc quần áo mà như đang khoác một làn gió mát lên người. Cơ thể vừa tắm xong vẫn còn ẩm ướt, hơi ẩm xuyên qua lớp áo tơ tằm mịn màng, tỏa thành một làn hơi trắng nhạt dưới ánh trăng, chỉ trong chớp mắt, lại ngưng tụ hòa vào màn sương núi buổi sớm. Bì Bì thấy lạnh, người cô run lên cầm cập.

Áo lụa tơ tằm của Hạ Lan Tĩnh Đình là màu đen thuần khiết. Anh nâng lưng ghế tựa lên, bế Bì Bì đến, để cô ngôi xuống đưa lưng về phía mình. Sau đó, anh lồng tay mình vào tay cô, siết chặt, lòng bàn tay áp vào nhau, mười ngón tay đan vào nhau. Bì Bì thả lỏng cơ thể, thoải mái dựa người vào lòng anh.

Hơi thở của anh đều đặn và nhịp nhàng, bàn tay và lồng ngực anh rất ấm.

“Trời hơi lạnh.” Bì Bì nhìn lên bầu trời trên đầu, thấy trời vẫn còn rất tối, phía ngoài giếng chỉ có tiếng gió thổi vù vù và tiếng côn trùng kêu vo vo.

“Sẽ ấm lên nhanh thôi.” Anh thì thầm bên tai cô.

Quả nhiên, cô nhanh chóng cảm thấy có một luồng hơi nóng từ lòng bàn tay anh truyền đến, qua một lúc, trán cô đã lấm tấm một lớp mồ hôi.

“Anh đã bắt đầu rồi à?” Cô hỏi.

“Đúng vậy.”

“Mới vừa còn cảm thấy rất lạnh, nhưng giờ đã nóng lên rồi.”

“Đây là phản ứng bình thường.”

“Có những phản ứng khác nữa ư?”

“….” Anh ngập ngừng một lúc mới đáp, “Tóc em sẽ rụng rất nhiều.” Giọng anh thật nhỏ và chứa đầy sự áy náy, cứ như đây là lỗi của anh vậy.

“Không sao,” Bì Bì nhẹ nhàng an ủi anh, “Không phải đã nói, chúng sẽ dài trở lại sao?”

”Chắn chắn sẽ mọc lại,” anh xác nhận lại lần nữa, “Anh sẽ dốc hết sức để khiến chúng dài lại.”

Nghe cứ như đó là một quá trình rất khó khăn.

Vì toát rất nhiều mồ hôi khiến cổ họng Bì Bì hơi khô, phải liên tục nuốt nước miếng nhiều lần. Cứ ngồi không nhúc nhích như vậy những ba mươi phút, còn phải ngồi thẳng khiến thắt lưng Bì Bì đau buốt, chân thì tê rần, người cô như sắp biến thành một cây mắc quần áo luôn rồi. Cô sắp không kiên trì thêm được nữa, mới hỏi: “Phải ngồi như thế này bao lâu?”

“Ngồi đến hừng đông, khi mà ánh trăng cuối cùng biến mất.”

Thật ra thì lúc này cách hừng đông không còn xa nữa. Nhưng dù gì cũng phải đợi ít nhất thêm hai giờ. Bì Bì quay đầu lại nhìn Hạ Lan Tĩnh Đình, thấy anh ngồi bất động, nhắm nghiền hai mắt, hơi thở chầm chậm và đều đặn, hệt như một vị cao tăng đang ngồi thiền.

Sương núi ngày càng không ngừng tràn vào, lại qua hơn nửa giờ, trên người Bì Bì lúc này bị hơi sương và mồ hôi thấm ướt. Áo lụa mỏng dán vào người hết sức khó chịu. Thời điểm đó, sắc trời đã thấy mờ mờ, ánh trăng ngoài giếng đang tan dần, mây bắt đầu cuồn cuộn rong chơi, có tiếng chim ca véo von gần đó, tiếng còi xe vang lên từ xa xa, thậm chí cả tiếng gầm rú rền trời của những cỗ máy trộn xi măng ở công trường đang thi công dưới núi, tất cả lũ lượt kéo đến.

Thành phố đang dần dần tỉnh giấc, song, dưới đáy giếng trời vẫn tối đen như cũ, người đứng mà chẳng thấy được đầu ngón chân. Vào những lúc bình thường, Hạ Lan Tĩnh Đình sẽ chuyện trò vài câu với cô, hoặc ít nhất sẽ mở radio, kênh FM1097 – “chuyện mục trò chuyện tâm lý pandora” cho cô nghe. Ngồi cúi đầu im lìm một thời gian lâu như thế, với cô quả là một sự dày vò tinh thần. Cô muốn hoạt động thân thể một chút, hỏi:

“Này, em có thể nghe nhạc được không? Anh có một cái radio mà, đúng không?”

“Không được.”

“Khát quá, muốn uống nước ngọt.”

“Chịu đựng đi.”

Cô nhìn quanh bốn bề, một lát sau lại nói: “Ở dưới này có truyền hình cáp không? Có thể xem TV không? Đáy giếng có nhiều cơ quan như vậy, chắc là có cả ổ cắm chứ? Hạ Lan Tĩnh Đình, anh mang vào cho em một cái TV đi.”

“Nơi anh sống không có TV,” giọng nói anh đã tỏ ra thiếu kiên nhẫn, “Em có thể ít lời đi được không? Thật phiền phức.”

“Trong túi xách của em có mp3.” Bì Bì lại nói, “Phiền anh đi lấy giùm, em muốn nghe mp3.”

Anh vẫn không động đậy, tiếp tục luyện công.

“Hạ lan, em muốn nghe mp3.”

“….”

“Mp3.”

“….”

“Mp3.”

“….”

“M..p…3.”

“…..”

“Mmmm ……. Pppp ….. 3333333! ! !”

Người ngồi sau bất ngờ buông tay, khoác áo choàng vào nhảy ra ngoài giếng. Chưa đầy hai phút sau, “bịch” một tiếng, có một thứ gì đó được quăng xuống từ phía trên, vừa hay rơi ngay trên chân Bì Bì. Bì Bì tức giận trách: “Này! Anh ném cái gì thế? Thừa cơ bỏ đá xuống giếng hả!”

Nhưng cúi đầu nhìn kỹ mới biết, thì ra đó chính là cái mp3 của cô. Đang lúc đồng nghiệp của Bì Bì đều rủ nhau đi mua sony, ipod, thì Bì Bì lại mua cho mình chiếc mp3 chỉ nhỏ cỡ cục tẩy này. Vỏ ngoài màu phấn hồng, rất rẻ, nhưng rất lạ mắt, màu sắc sáng long lanh đã làm lu mờ đi sự khiếm khuyết của công năng rất nhiều … Bàn phím chỉ mới ấn chưa đến ba tháng mà đã bắt đầu không còn nhạy nữa. Cần phải dùng sức, giống như đang nặn mụn, nhọt vậy mới có thể điều chỉnh âm thanh lớn nhỏ được.

Ngay sau đó, có một bóng đen nhẹ nhàng đáp xuống, Hạ Lan Tĩnh Đình mặt phụng phịu, nhặt cái mp3 lên, gắn tai nghe vào, nhét vào tai cho cô.

Há nào biết Bì Bì vừa nghe đã thấy không vừa ý, vị trí trọng âm không đúng: “Tai nghe này có phân biệt trái phải, anh gắn ngược rồi.”

“Em nghe tạm đi.”

“Không thể tạm được, âm sắc hoàn toàn không đúng, nghe đến chóng cả mặt.”

Người đằng trước, mặt kéo mây đen, hằm hè đứng dậy, đang định nổi cơn thịnh nộ, đã thấy Bì Bì mở to mắt nhìn trừng trừng trong tư thế chuẩn bị sẵn sàng chiến tranh, đành khẽ thở dài một tiếng, cúi người xuống đổi lại vị trí tai nghe cho cô: “Còn yêu cầu gì nữa không? Thưa tiểu thư?”

“Muốn uống nước ngọt, nếu không có nước ngọt thì nước đá cũng được …” Cô đổ rất nhiều mồ hôi, vì vậy khát nước muốn chết.

“Anh rất muốn lấy cho em, nhưng có điều …” anh chỉ chỉ lên màu trời, “Sức nhìn của anh đang giảm, hơn nữa, uống nước sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả chữa bệnh.”

Không biết có bị tiêm thuốc kích thích hay không, hay là do bệnh nặng nên trong người khó chịu, mất hết kiên nhẫn, Bì Bì không hề chịu thua mà la lên: “Anh gạt em! Anh đang viện cớ! Em muốn uống nước!”

Anh không thèm để ý đến cô nữa, vẫn ngồi lại tư thế lúc đầu, đan mười ngón tay vào tay cô, hết sức kiềm chế nói một câu: “Bì Bì, rốt cuộc em có muốn tóc của em mọc lại không?”

“Em muốn uống nước,” cô bướng bỉnh nói, “Với lại em ngồi không thoải mái.”

“Em ngồi sao mà không thoải mái?” Anh lạnh lùng nói, “Chỗ nào không thoải mái?”

“Sau lưng em có cái gì đó … rất cứng.”

Anh cố tình ôm cô chặt hơn nữa: “Giờ có phải tốt hơn nhiều rồi không?”

Cô thật khóc không ra nước mắt: “Tốt cái gì chứ … anh quấy rối tình dục.”

Anh nói một cách vô tội; “Anh là đàn ông, em bảo phải làm sao bây giờ?”

“Nếu đã vậy, chi bằng cứ …”

“Không được.” Anh không ngần ngại cắt đứt lời cô, từ chối như chém đinh chặt sắt.

Sau đó, anh bỗng buông lỏng tay ra, đưa tay dọc theo xương sống của cô luồn đến sau tai, nhẹ nhàng ấn vào một huyệt vị nào đó bên mang tai: “Em rất ồn ào, cứ nên ngủ một lát đi.”

Bì Bì đang muốn đấu lý lại, miệng vừa hé ra, chợt không thể nói chuyện nữa, đầu gục xuống, đã say giấc trong lòng của Hạ Lan Tĩnh Đình.

Giấc ngủ này không sâu, Bì Bì nằm mơ, cô mơ thấy mẹ mình.

Từ cái hôm, bà vừa xem trộm nhật kí của cô mà còn nổi trận đánh cô no đòn, Bì Bì đối với mẹ vừa thương lại vừa oán hận. Dù rằng mẹ luôn kề với cô về ngày xưa, hồi còn bé bú sữa của mẹ mãi đến ba tuổi rưỡi, đến khi vú bà khô quắt, chảy xệ, nhưng không cho cô bú là cô hét lên, khiến cho hàng xóm không được yên ổn; còn kể cô từ nhỏ đã bướng bỉnh, buổi tối dỗ không chịu ngủ, sáng sớm kêu không chịu dậy, lúc vừa đầy tháng cứ một tiếng là dậy một lần, vừa khóc vừa la, hai người lớn phải thay nhau bế, mệt đến đứt hơi. Chắc là những vất vả khi chăm sóc cô lúc còn sơ sinh ấy đã lấy đi hết sự nhẫn nại của mẹ, đến khi cô vào tiểu học rồi, trong lòng Bì Bì, mẹ đã biến thành một cơn ác mộng. Bà ấy thường xuyên cãi nhau với ba và bà nội, thề thốt rằng phải rời khỏi cái nhà này, nhưng bà ấy có rời xa thế nào cũng chưa bao giờ ra khỏi thành phố.

Ở đơn vị của mình, mẹ Bì Bì nổi tiếng là quá ác mồm ác miệng, thích bắt bẻ, xoi mói, khó hầu hạ. Tục ngữ có câu “nhà bần hàn sinh kiều nữ”, chính là để nói về bà ấy. Bà không kiếm được bao nhiêu tiền nhưng lại ăn xài phung phí, đến mức ba Bì Bì sợ, không dám giao tiền của mình cho bà giữ, bằng không chưa đến nửa tháng là sẽ sạch trơn. Cả nhà từ lớn đến nhỏ, chỉ vì bà mua một món trang điểm cao cấp, hoặc một bộ quần áo thời trang mà phải bớt ăn bớt mặc, đây là chuyện diễn ra thường xuyên như cơm bữa. Bì Bì nhớ có lần, bà mới lĩnh lương, nhưng chỉ vì chào hàng cho một người đồng nghiệp, mà dùng số tiền đó mua một lọ “Tảo xoắn”, giá đắc một cách đáng ngạc nhiên. Kết quả là, nhà Bì Bì phải ăn cải trắng chưng đậu hũ ròng rã cả tháng ấy. Bà nội Bì Bì tức giận, hằng ngày đều chửi thầm bà là yêu tinh phá hoại. Còn rỉ rả vào tai Bì Bì, sau này, con không được giống như mẹ con vậy, tiêu tiền xả lán như thế, trừ phi con có đủ bản lĩnh tìm được một người chồng có tiền. Lại nói tiếp, mẹ con không hề biết tiết kiệm, mai sau con lấy chồng, trong nhà tí xíu của hồi môn cho con cũng không chuẩn bị nổi, phải tay không về nhà chồng, rồi sẽ bị nhà chồng xem thường.

Bị bà hù dọa, tính nết Bì Bì nhanh chóng phát triển theo hướng ngược lại với mẹ, càng ngày càng trở nên cực kì tiết kiệm. Đụng đến chuyện gì đều nhớ phải làm thế nào để giảm bớt tiền, niềm vui và mong muốn mua sắm hầu như không còn nữa, không phải thanh lý hàng tồn kho, không phải đợt giảm giá lớn thì chẳng bao giờ đi dạo các cửa hàng quần áo. Cô cũng không hề biết không giảm giá là gì, bởi cô chưa từng mua thứ gì không giảm giá. Cha mẹ đã là nơi không thể tin cậy được, thế nên khi cô đi làm, luôn bớt ăn kiệm dùng. Mua công trái, mua ngân sách, gửi ngân hàng theo kì hạn, tự mình chuẩn bị tiền để sau này lấy chồng. Đó là lý do mà dù là Tân Tiểu Cúc hay Bội Bội, bất kì thời điểm nào thiếu tiền đều đến mượn cô, vì biết cô nhất định có, với lại còn có không ít.

Bì Bì không bao giờ tưởng tượng được, về hai biệt tài nhanh mồm nhanh miệng với xảo trá tai quái, cô lại giống mẹ đến thế. Trước kia, khi còn bên cạnh Gia Lân, Gia Lân luôn luôn nhường nhịn cô, không muốn nhường cũng không thể chịu được sự mè nheo, lải nhải than thở của cô. Lúc bên cạnh Gia Lân, mặc dù không thể nói là như hình với bóng, ở chung thân thiết gì, nhưng những trò giận hờn, làm nũng, đùa nghịch cô đã giở ra với anh không phải ít. Dù sao cũng chỉ là chút tâm sự nhỏ nhặt của con gái, Gia Lân cũng không để bụng, bao giờ cũng chỉ cười trừ, rằng con trai không hơn thua với con gái. Nghĩ đến đây, lòng Bì Bì đột ngột trầm xuống. Lẽ nào Gia Lân không thích mình là có nguyên do? Lẽ nào trong mắt người khác, cô không phải một người con gái đáng yêu, vui vẻ. Biết đâu Gia Lân đã thầm chán ghét cô từ lâu rồi, chỉ vì không tìm được lý do chia tay mà thôi. Không bàn những chuyện khác, chỉ bàn về cách cư xử khiêm tốn nhã nhặn, nói chuyện khéo léo, xuất thân gia giáo, đến cả bằng cấp, tiền đồ tương lai, cô chẳng có cái nào so được với Điền Hân. Bì Bì không thể không thừa nhận, Điền Hân xứng đôi với Gia Lân hơn mình.

Kế đó, khung cảnh vào cái đêm tuyết rơi lại hiện ra. Bì Bì thấy chính mình như một người đàn bà chanh chua, vung nấm đấm vọt vào đám người, cùng Điền Hân ẩu đả lăn lộn trên đất, chẳng thèm đếm xỉa đến mặt mũi, lý trí mất hết, chẳng biết lúc ấy, Gia Lân đứng bên cạnh có cảm tưởng gì.

Anh sẽ lấy một người con gái như thế làm vợ mình ư? Hoặc biết đâu anh lại cảm thấy mình thật may mắn vì vẫn chưa cưới Bì Bì!

Khoảng khắc ấy, một Gia Lân mà trước nay chưa từng nổi nóng với cô, một Gia Lân luôn chăm sóc dịu dàng với cô bấy lâu nay, giờ lại bỏ mặt cô, thẳng thừng nhét cô vào trong taxi đuổi về.

Hà cớ gì cứ thích tự lừa gạt bản thân mình chứ! Gia Lân dĩ nhiên chẳng cần cô, và tất nhiên không còn là của cô nữa.

Mơ màng tới đây, cô bỗng nhiên bừng tỉnh, phát hiện cả người mình toát đầy mồ hôi, gối đầu cũng thấm ướt cả một mảng lớn.

Bì Bì cảm nhận sâu sắc hơn bao giờ hết, rằng mình là một kẻ thất bại.

Chính xác là một kẻ hết sức thất bại.

Đồng hồ trên chiếc tủ đặt đối diện giường đã điểm 6h chiều. Cô đang ngủ một mình trên chiếc giường lớn của Hạ Lan Tĩnh Đình.

Trong phòng bốn bề tĩnh lặng. Chỉ có tiếng kim đồng hồ chậm chạp tích tắc, cùng với tiếng chim hót của buổi hoàng hôn.

Bì Bì động động tay, vừa kinh ngạc vừa vui mừng phát hiện cánh tay mình đã có thể cử động được, sức lực đã dần phục hồi, cô ngồi dậy, khoác thêm một lớp áo ngủ, rồi dựa vào chiếc bàn nhỏ cạnh giường, tự mình đứng dậy.

Chân vẫn còn yếu, nhưng đã có thể đi được. Cô vào nhà vệ sinh, đến khi nhìn vào hình ảnh phản chiếu trên tấm gương, lại sợ đến mức suýt té xỉu.

Mái tóc dài buông xuống vai của cô, chỉ trong vòng một đêm, đã rụng không còn một sợi, cái đầu giờ nhẵn nhụi, bóng loáng còn hơn cả đầu của mấy ni cô mới xuất gia. Cô lấy tay sờ lên đầu, da đầu hơi ngứa, nhưng chẳng sờ thấy một chân tóc nào, tóc hệt như được xức một loại hóa chất nào đó mà biến sạch.

Cũng may là Hạ Lan Tĩnh Đình đã bảo trước, hiện tượng rụng tóc chỉ là tình trạng tạm thời, bằng không cô sẽ điên lên mất.

Bì Bì rửa mặt thật nhanh, rồi đánh răng, sau đó chậm chạp đi qua đi lại mấy phòng khác, tìm bóng dáng của Hạ Lan Tĩnh Đình.

Phía nam phòng khách có một cánh cửa, bị một tấm màn rũ xuống che hơn một nửa.

Đẩy cửa ra, cô phải giật mình dừng bước.

Trước mặt là một vườn hoa thật lớn, còn lớn hơn cả một sân bóng nữa. Bốn phía là thảm cỏ, ở giữa là từng luống hoa xếp ngăn ngắn chỉnh tề. Dùng một câu “Muôn tía nghìn hồng” (đầy màu sắc) để miêu tả cũng chẳng có gì quá. Bởi tính hết những loại hoa bên trong chắc chắn hơn một vạn đóa: mẫu đơn, thược dược, mộc hương, đỗ quyên, đồ môn, dạ hợp, đảm bặc, cẩm quỳ, loa kèn, hoa nhài, lăng tiêu, phượng tiên, mào gà, hoa hồng. ….Trăm hoa khoe sắc đến loạn mắt, nhìn một hồi, Bì Bì liền cảm thấy mệt, ở cửa hiên vừa hay có một cái ghế treo như một chiếc xích đu, cô thuận thế ngồi xuống.

Hạ Lan Tĩnh Đình đang quỳ gối trên một luống hoa cách đó không xa, trước một gốc hoa hồng đỏ thẫm chưa kịp xới. Xẻng đang cầm ngay trong tay, nhưng anh lại bỏ qua không dùng, cũng chẳng mang bao tay, những ngón tay trắng ngần sột soạt cào đất, nhặt những viên đất cứng lên, bóp nát từng viên một, rồi cẩn thận vun đất thêm cho gốc cây. Ngón tay thanh mảnh vuốt từ gốc đến thân hoa, vuốt đến đầu cành lá, đo thử độ dài ngắn, dùng kéo nhẹ nhàng cắt một nhát, bỏ đi những cành hoa không cần thiết. Trông anh rất tập trung, trong sự tập trung lại chứa đựng sự yêu thương nâng niu, đầu ngón tay anh chạm vào cánh hoa, hết sức nhẹ nhàng như điệu vỗ của đôi cánh bươm bướm, linh hồn của đóa hoa như được thôi thúc, khiến nó run rẩy dữ dội, tỏa ra hương thơm ngào ngạt. Anh vội dùng đầu ngón tay đè cành hoa lại, chẳng dè lại chạm đến nhiều cành khác. Khiến cho vài cánh hoa lung lay trong gió như muốn đổ. Anh đơn giản chỉ hái xuống, bỏ vào miệng từ từ thưởng thức. Hai tay đồng thời dùng sức nén đất lại. Tại thời điểm này, một đóa hoa hồng cao nhất, đẹp nhất bỗng đột nhiên nở rộ, cánh hoa dập dờn, khiến vài giọt sương mai lặng yên trượt khỏi cánh hoa rơi vào tay anh. Anh bất chợt quay đầu lại, phát hiện ra Bì Bì không biết từ lúc nào đã đứng phía sau.

“Chào buổi sáng.” Cô nói.

“Sớm vậy đã dậy rồi?” Anh đứng lên, trên tay dính toàn đất trồng màu đen, “Em nên nằm nghỉ ngơi nhiều.”

Những cành hoa lay động khiến cô hơi chóng mặt. Người cô lảo đảo, Hạ Lan Tĩnh Đình kịp thời đỡ lấy cô.

“Em thấy tốt hơn nhiều rồi.” Cô định thần lại, đồng thời liêm liếm môi, “Đây đều là hoa do anh trồng sao?”

Anh gật đầu: “Thật ra đến lúc quá bận rộn sẽ có một nông dân đến đây giúp anh.”

Cô dựa vào lòng anh, hơi thở dốc, bị chút dục vọng này của mình phiền muộn, lại phải tìm đủ mọi cách mà che giấu: “Mới vừa rồi anh thật sự đang trồng hoa sao?”

“Em nghĩ rằng anh đang làm gì?” Anh cười thần bí.

“À thì… anh rất tỉ mỉ.” Cô nói.

“Nếu mà, em là đóa hồng đó,” anh nhẹ nhàng thầm thì, “Có phải cũng sẽ thích anh tỉ mỉ như vậy không?”

Cô ngạc nhiên, mặt đã hồng đến mang tai, sợ đến độ không dám nhìn vào tay anh.

Anh lại muốn trêu chọc cô, đem bùn đất bôi lên chóp mũi cô: “ngửi đi, đây là mùi của đất.”

“Anh là hồ ly, dĩ nhiên thích đất.”

“Em cũng nên thích đất. Đất là sinh mệnh sống cùng với chúng ta mà.” Anh thì thầm nói.

Cô nhắm mắt lại, để mặc anh bôi đất lên mặt mình. Tay anh vuốt ve làn da cô, trong lòng tay còn vương những hạt cát. Ngón tay men theo bờ lưng xuống dưới, đến vòng eo lại lần theo bụng trở về, nhẹ nhàng vuốt ve hõm cổ cô. Cô không kiềm chế được khẽ rên một tiếng, rồi mặt cô được anh nâng lên.

“Này, làm gì …”

Anh bỗng nhiên cúi đầu xuống, hôn cô, là loại hôn rất tỉ mỉ, như lang thôn hổ yết, không bỏ sót thứ gì, không để cho cô kịp thở, không cho cô vùng vẫy. Cô chỉ cảm thấy cả người đều được bao phủ trong hương hoa thơm ngát, ngay cả môi răng của anh cũng tràn đầy mùi hoa hồng. Cô đã hơi có phần ngột ngạt, hai má bị anh mân mê rất đau, không nhịn được kiễng chân lên, tức giận đá anh một cái. Nhưng chưa kịp đá trúng, trái lại chân bị anh bắt được. Sau đó, cả người cô đều bị anh nâng lên.

Cô tiếp tục giãy dụa, cố kéo vành tai anh, cuối cùng anh cũng đặt cô xuống, thở hổn hển hai hơi, rồi trong chớp mắt lại tiếp tục, ép môi lên môi cô. Lúc này, động tác của anh đã trở nên dịu dàng hơn, như cây liễu rủ bên đường, lưu luyến không rời, quấn quýt triền miên. Tuy nhiên, anh lại độc tài, dùng sức mạnh cơ thể mình ép người cô dựa vào một gốc lựu, không cho cô có chút cơ hội phản kháng nào.

Dường như một thế kỷ đã trôi qua, anh mới từ từ buông tay, hơi lui người về sau, còn mặt dày hỏi cô một câu: “Thích không?”

Mặt Bì Bì đỏ bừng, nhưng lại nghĩ về một vấn đề khác: “Anh buông tay như thế … Có phải đêm qua, em đã lấy đi rất nhiều công lực của anh?”

Anh cười cười, nói: “Có thể nói như vậy, em là một cô nàng chuyên gây phiền phức.”

Vừa cười đáp được một nửa, mặt anh bỗng nhiên cứng lại: “Này, em muốn làm gì?”

“Nhìn anh chịu đựng thật khổ sở, em giúp anh.”

Anh lúng túng, hạ giọng nói: “Em … em đừng làm bậy.”

Cô đã bắt đầu làm bậy, hơn nữa là loại làm bậy không thể cứu vãn được.

“Bì Bì, chúng ta không thể … ” Anh dùng lực nắm lấy tay cô, phí công giải thích, “Anh không muốn em có bất cứ nguy hiểm gì …”

“Em biết,” Bì Bì rất hào phóng nói, “Đây chỉ là gián tiếp thôi. Chúng ta phải học tập trong đấu tranh, trưởng thành trong đấu tranh. Em sẽ từ từ tìm về một bộ các kinh nghiệm.”

“Vậy em cũng không cần phải … để bản thân mình chịu oan ức.” Hạ Lan Tĩnh Đình đưa tay chạm vào mặt cô, cô không trả lời lại, cơ thể anh cũng không tự chủ được mà run rẩy.

Anh ra sức thở dốc, đợi đến khi anh ý thức được, bản thân đã làm những gì, lại không thể không cảm thấy xấu hổ.

Vì vậy, anh dùng hai tay giữ đầu Bì Bì lại: “Đừng lộn xộn, chúng ta đi tắm.”

“Haizz, anh nói xem, nếu như vậy tóc của em có thể mau dài ra không?” Cô rất nghiêm túc đề nghị nói, “Chúng ta có thể mỗi đêm, mỗi ngày đều như vậy.”

“Im ngay, Bì Bì, im … miệng ngay!”

“Chắc chắn anh rất thích.”

“Không thích.”

“Đồ hai mặt.”

End chương 23


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.