Cuộc Gặp Thoáng Qua

Chương 52: Chương 52: Dã chiến trên xe




Phong Khải Ninh đem tóc dài loã xoã bên má cô vén ra phía sau, cúi đầu cắn lên vành tai mềm mại.

Liên Hân bị cắn đến cả người tê dại.

Hắn kéo khóa quần ngoài, vén quần lót xuống, thả ra một cây côn th*t thô to đỏ sậm.

Liên Hân cúi đầu nhìn thịt trụ đang nhẹ nhàng lay động, nó cách mu bàn tay của cô một khoảng không xa, có thể cảm nhận được đến nhiệt độ vô cùng nóng bỏng, bên trên lỗ chuông đều đã tiết ra dịch lỏng trong suốt.

dương v*t của hắn rất thô tráng, hơi cong, đường kính của thân so với quy đầu còn muốn to hơn, mặt trên bò đầy gân xanh nhảy lên phình phình.

Phong Khải Ninh dùng dịch lỏng nơi mã mắt bôi ướt phần đầu côn th*t, sau đó đẩy quần lót của cô sang một bên, quy đầu nhẹ nhàng qua lại quét ở huyệt khẩu, mở ra hai cánh hoa mềm mại nội hãm, từng chút từng chút mà chen vào.

"A..."

Liên Hân nỗ lực thả lỏng huyệt đạo, đem cự vật mãn trướng nuốt vào trong cơ thể, cô từ từ ngồi xuống, rốt cuộc cả cây đều cắm ngập bên trong.

Thời điểm đặt mông ngồi xuống trên đùi Phong Khải Ninh, Liên Hân thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cô nhìn ra cửa phòng bao còn chưa có khoá, cơ vòng thít lại, khẩn trương mà hỏi "Có thể bị người khác nhìn thấy hay không..."

Phong Khải Ninh duỗi tay sửa sang váy áo cho cô.

"Có váy cái, không sợ, bên ngoài nhìn vào cũng chỉ thấy tôi ôm em mà thôi."

Hắn cũng không cuồng dã, chỉ là nhẹ nhàng nhích mông.

Huyệt tâm kẹp lấy đại vật lại chỉ có thể cẩn thận vi diệu mà cọ xát, làm Liên Hân nhịn không được tự mình ra sức mấp máy vách trong, nhưng làm như thế nào đều không thấy hài lòng.

Cô dựa vào lồng ngực rộng lớn của Phong Khải Ninh, nhỏ giọng nói "Như vậy ngứa ngáy quá, thật là khó chịu..."

Hắn ngửi ngửi mùi thơm cơ thể trên cổ Liên Hân, bàn tay to vòng ra trước vuốt ve bầu ngực, cái mông hơi kích lên trên "Chờ về nhà lại dùng lực mà cắm, ăn no chưa?"

Liên Hân đỏ mặt gật đầu "No rồi."

Cánh cửa phòng bao đột nhiên mở ra.

Phong Khải Ninh hạ tay xuống, quy củ quy củ mà đặt lên bàn.

Nhân viên phục vụ bưng đồ ngọt cùng trái cây tiến vào, từng món từng món được dọn lên bàn, sau đó lại đem dĩa cơm không còn một hạt dọn đi. Cậu ta trộm liếc vị khách thân phận tôn quý này một cái, nữ hài ngồi trong lồng ngực người kia trông y hệt một đoá hoa hồng ngoan ngoãn tinh xảo, nhìn thoáng qua chỉ nhỏ bằng chừng một nửa đối phương.

Nam nhân lại đang xiên một khối trái cây, đút tới miệng cô.

Nhân viên phục vụ cúi đầu, có chút thản thốt, Phong tổng là khách quen ở chỗ này, từ đầu năm tới cuối năm chỉ thấy người này bày ra vẻ có người thiếu hắn mấy ngàn vạn, không ngờ cũng có thời điểm yêu chiều nữ nhân như vậy...

Liên Hân nhỏ giọng hừ hừ, tiểu huyệt còn kẹp côn th*t lớn của Phong Khải Ninh mà bị một người phục vụ quan sát ở khoảng cách gần như vậy, cô thực khẩn trương.

Phong Khải Ninh lạnh lùng ngước mắt, nhìn phục vụ viên một cái.

Nhân viên phục vụ liền theo bản năng mà thẳng chân khom lưng "Chào Phong tiên sinh, thức ăn đều dọn lên xong rồi, xin hỏi ngài còn có yêu cầu gì nữa không?"

"Không, cảm ơn."

Người phục vụ vội vàng lui đến cạnh cửa.

Phong Khải Ninh đột nhiên lại nói "Giúp tôi lấy một kiện áo khoác thật dày tới đây."

Sau khi người phục vụ rời đi, Phong Khải Ninh liên tục dùng sức đỉnh hông vài lượt, Liên Hân bị cắm đến ai ai kêu thảm

"Phong Khải Ninh, em thật sự chịu không nổi... Có thể khoá cửa lại rồi làm hay không?"

"Cửa này khóa không được."

Phong Khải Ninh ôm eo cô, điều khiển cái hông Liên Hân xoay vòng nghiền nát, cọ đến huyệt tâm vừa ngứa vừa hư không, cung khẩu tựa hồ vẫn luôn nhẹ nhàng co rút, muốn mút lấy đại quy đầu.

Bên ngoài hành lang, một đôi mẹ con khí chất thanh nhã xuất trần vừa mới dùng cơm xong đang chậm rãi đi qua, nữ nhi ôm lấy tay mẹ, nghe bà nói chuyện.

"Vi Vi, con đừng sống chết chỉ cần mỗi Phong Khải Ninh, người vừa nãy chính là trưởng tử Tô gia, Tô Tử Việt, bất quá cậu ta đã có vị hôn thê, nhưng người em trai tên Tô Tử Tích thì còn độc thân. Người đó kể ra so với con cũng khá thích hợp, con đã gặp qua rồi, tuấn tú lịch sự phong độ nhẹ nhàng, hơn nữa còn được xác định là người tiếp quản ngành nghề khởi nguyên của Tô gia. Bệnh viện Sâm Vĩnh cùng với cơ ngơi liên quan đến sản xuất buôn bán dược liệu, tất cả đều là của Tô Tử Tích. Người quen biết với cậu ta không ai mà không khen nức nở, đâu có như Phong Khải Ninh, mười người có đến chín người bị hắn làm cho tức chết!"

"Mẹ..." Nữ hài dậm chân "Con chỉ muốn Phong Khải Ninh..."

"Con muốn, nhưng người ta không cho chúng ta mặt mũi, hiện tại Phong gia là do hắn nắm quyền, ai cũng quản không được! Ba con đâu phải chưa từng trong tối ngoài sáng ám chỉ với Phong Chấn Võ, nhưng căn bản là vô dụng. Lần trước chúng ta tổ chức gia yến, hắn cũng lạnh mặt tới uống ly rượu xong liền bỏ đi, người nào——Vi Vi! Con có nghe mẹ nói hay không?"

Lâm Vi Vi lắc lắc cánh tay mẹ, ý bảo bà nhìn về phía người phục vụ "Mẹ, người đó vừa rồi hình như là từ phòng trúc ra tới, đó là phòng bao chuyên chúc của Phong Khải Ninh! Ai~ mẹ nói xem anh ấy có phải..."

"Như thế nào, không lẽ con còn muốn trưởng bối như mẹ phải trơ mặt đi gõ cửa tìm hắn hay sao?"

"Không phải, chúng ta đứng ở bên ngoài chờ một chút, làm bộ là ngẫu nhiên gặp được thôi."

Lâm phu nhân hết chỗ nói rồi, chỉ biết thở dài, đúng thật con gái chính là món nợ của cha mẹ.

Nhân viên phục vụ vừa mới rời đi lại ôm một tấm áo khoác màu xám quay trở về, bà Lâm liền vẫy vẫy tay.

Người phục vụ trồn thấy vị quý phụ trang dung không hề tầm thường gọi mình lại, cho nên liền dừng bước, chào hỏi một tiếng.

"Phong Khải Ninh ở bên trong sao?" Lâm phu nhân giơ ngón tay lên, chỉ về phướng phòng bao.

Nhân viên phục vụ gật đầu "Dạ đúng, Phong tổng đang ở bên trong."

Lâm phu nhân gật gật đầu.

Người phục vụ đi vào đưa áo khoác, sau đó liền rời đi.

Phong Khải Ninh xoay Liên Hân lại, làm cô tách hai chân ra ngồi trên người hắn, đem áo khoác bọc nữ hài kỹ lưỡng từ đầu đến đuôi, hết thảy đều chắn kín mít, cuối cùng còn vẩy lên một ít rượu.

"Làm gì vậy?" Liên Hân bị côn th*t lớn căng đến ngưa ngứa nong nóng, vừa tra tấn lại vừa sảng khoái, mặt đỏ hồng, tò mò dò hỏi.

"Sau khi động tình mùi thơm trên cơ thể em quá nồng, phải dùng rượu áp đi một chút."

Sau đó Phong Khải Ninh nâng mông Liên Hân lên, bế cô đi ra ngoài.

"A! Phong Khải Ninh! Còn đang cắm đó! Mau bỏ em xuống!" Liên Hân vòng tay ôm cổ nam nhân.

"La hét cái gì, áo khoác đã che hết rồi, em uống say nên không thoải mái, tôi ôm em về, như vậy có vấn đề gì sao?"

Cho nên hắn cứ như vậy, chính diện mà cắm Liên Hân, đẩy cửa đi ra ngoài.

Liên Hân kinh hoảng hút một ngụm khí, vách trong co rút, kẹp đến bước chân hắn thoáng khựng lại.

Ở bên ngoài, Lâm Vi Vi nhón chân mong chờ, vừa gặp được Phong Khải Ninh ánh mắt cô nàng liền sáng lên, đang chuẩn bị lắc ống tay áo mẹ mình ra hiệu cho bà mở lời, đột nhiên liền nhìn đến hắn còn ôm thêm một người nữa.

Biểu tình trên mặt Lâm Vi Vi đình trệ một chút, loại tư thế ôm này không phải tiểu hài tử, chính là—— bạn gái.

Ánh mắt Lâm phu nhân thực không tán đồng mà nhìn chằm chằm Phong Khải Ninh.

Hắn lạnh lùng lướt qua, mặt ngoài cung kính mà kêu một tiếng "Dì Lâm", sau đó trực tiếp ôm người rời đi.

Lâm Vi Vi bỗng nhiên bừng tỉnh, sốt ruột định theo sau nhìn một cái xem rốt cuộc là ai, nhưng đã bị Lâm phu nhân hung hăng túm chặt.

***

Liên Hân quả thực phải bị doạ cho chết cứng rồi, hắn liền như vậy cắm dương v*t vào người cô, còn cùng hai người chào hỏi, thậm chí ban ngày ban mặt nghênh ngang vừa cắm vừa đi dọc các kiểu lâm viên cảnh quan, lướt qua bao nhiêu khách hàng, bước vào thang máy.

Theo mỗi bước đi của Phong Khải Ninh, thịt thụ thô to cùng tiểu huyệt đều sẽ cọ xát một phen, lên xuống bậc thềm cũng luân phiên phập phồng chấn động.

Liên Hân bị chọc đến mông thịt run rẩy, siết chặt nắm tay, chôn ở đầu vai hắn nhỏ giọng kêu thảm, d*m thủy tí tách chảy dọc xuống đùi.

Nếu không có tấm áo khoác này, có lẽ cô thật sự xong đời.

Phong Khải Ninh không phải không biết cự vật của hắn đáng sợ cỡ nào, lại cố tình muốn cả một đoạn đường vừa chọc cắm cô vừa đi như vậy, quá biết cách tấn người.

Thang máy rất lớn, nhưng chung quy cũng sẽ chen vào thêm một ít người, Phong Khải Ninh vẫn cứ mặt vô biểu tình, trấn định ôm lấy nữ hài.

Cực đại dương v*t từ khóa quần vói ra ngoài, cắm ở huyệt phùng mát lạnh run rẩy.

Gương mặt cao lãnh đẹp mắt của hắn thậm chí còn hấp dẫn một vài ánh mắt hoa si tò mò nhìn lại đây.

"Biến thái..." Liên Hân cố kỵ thang máy có người, nhỏ giọng mắng.

Phong Khải Ninh làm bộ ôm lâu tê mỏi nên điều chỉnh vị trí, đem cô xốc lên đỉnh lộng một chút.

"Ha..." Liên Hân cắn chặt răng, đem tiếng kêu dâm lãng nghẹn ngược trở về, chân tâm run rẩy.

Đến khi đi xuống tầng hầm để xe, chung quanh lại càng vắng vẻ, Phong Khải Ninh đong đưa lay động mà ôm cô đi, Liên Hân lúc này đã nhịn không nổi, hé môi lộ ra biểu tình sung sướng đê mê.

Tên cầm thú này còn đặc biệt gọi tài xế tới, đem cô ngồi vào ghế sau Maybach, hạ kính chắn tư mật trong xe xuống, biến thành ám sắc, sau đó kéo rèm, bật hệ thống huân hương lên, lại mở thêm một khúc nhạc thật high, cuối cùng mới tách chân Liên Hân, eo mông một áp liền bắt đầu "bạch bạch" mà thao.

"A——!!!"

Liên Hân bụm miệng, giương chân lên cao, vừa run run vừa nói "Tài xế ở đằng trước..."

Cơ bắp rắn chắc no đủ của Phong Khải Ninh căng chặt, eo mông phát lực, dồn dập phập phồng "Không nghe thấy, yên tâm đi. Tiểu dâm đãng có thể tuỳ ý mà kêu!"

Hắn đột nhiên đĩnh thân, Liên Hân bị dương cụ thô dài đâm đến huyệt tâm, chỉ có thể banh thẳng hai chân, cao giọng lãng kêu.

Siêu xe dập dìu mà chạy băng băng trên đường, bên trong Liên Hân dạng rộng hai đùi, ở giữa chân tâm hàm chứa một cây côn th*t đang sóng cuồng ra vào, dùng các loại góc độ, thay đổi tiết tấu thao lộng dâm huyệt.

Cúc áo Liên Hân đã cởi ra hết, phong cảnh đầy đặn dập dìu lay động liền bị Phong Khải Ninh ngậm trụ, cắn mút đầu nhũ, làm cho nữ hài lung tung rối loạn mà vuốt ve thân thể mê người của hắn.

Liên Hân một chân dẫm lên vách thuỷ tinh trong xe, tao huyệt bị người cực nhanh thọc vào rút ra, sung sướng đến mức làm cô thẳng chân đá đạp loạn lên.

Tài xế phía trước hoảng hốt cảm giác được tấm chắn "thùm thụp" kêu lên vài cái, bèn nghiêng tai lắng nghe, lại không nghe được khách hàng gọi mình. Vì vậy ông ta tiếp tục chuyên tâm lái xe, yêu thích không buông mà điều khiển chiếc siêu xe duy nhất được tiếp xúc trong đời, lướt qua sườn núi, gập gập ghềnh ghềnh chạy như bay.

Liên Hân một bên bị thô vật chính diện tàn nhẫn cắm làm, một bên bị thân xe phập phồng đẩy đưa, nước bọt không cầm được mà chảy dọc khoé miệng.

Phong Khải Ninh đem hai chân nữ hài áp ngược lên đầu, sau đó cưỡi mông, trường trừu mãnh đảo, xích trụ thô tráng khuấy đến dịch trắng phiên giảo, d*m thủy loạn bắn.

Nếu lúc này có một chiếc xe song hành chạy ngang, có thể thấu qua cửa sổ nhìn vào liền trông thấy được hai bờ mông dán ở bên nhau, một cái cơ bắp hữu lực đè trên một cái trắng nõn run rẩy.

Ở giữa hai mông chính là túi trứng tròn trịa của nam nhân, phía dưới còn có một cây thịt trụ thô tráng, đem dâm huyệt mảnh mai căng đến cực hạn, cơ hồ căng thành một màng thịt mỏng, mặc cho thô vật cuồng mãnh cắm làm.

"A! A! Mông hướng ra cửa sổ rồi!"

"Sẽ có người, a...nhìn thấy! A a, ha...Đừng! Đừng quay ra cửa mà cắm..."

Phong Khải Ninh nghe xong, ngược lại đại điểu còn thô to thêm một vòng, hắn càng mau lẹ càng ác liệt mà áp mông đi xuống, cắm đến huyệt tâm chấn động, dâm lộ vung vẩy.

Hắn thậm chí còn ôm Liên Hân nhích ra một chút, làm cho hai cái mông đang giao cấu dán sát vách kính cửa sổ.

"Vậy cho bọn họ xem đi. Xem tôi làm em tàn nhẫn cỡ nào! Xem tiểu tao huyệt này có bao nhiêu cơ khát!"

Liên Hân hé miệng, vươn một đoạn đầu lưỡi hương mềm, hồ ngôn loạn ngữ mà dâm kêu.

Cô duỗi tay cào cấu trên vòng eo khẩn kiện thích khi dễ người khác của Phong Khải Ninh, bên dưới bị hắn ôm mông đóng cọc tốc độ kịch liệt, liên tục phát ra thanh "bạch bạch bạch", phun đến mặt trên ghế da sang quý đều là âm tinh.

Sau khi dòng sữa tinh khiết thanh hương bị hắn hút liếm sạch sẽ, hắn lại lật ngược người cô qua, túm lấy hai tay, từ phía sau cắm tới xỏ xuyên thân thể.

Thậm chí Phong Khải Ninh còn bắt cô dựng thẳng hai bầu vú, áp sát cửa sổ. Hắn ở phía sau vừa thao vừa doạ, rằng bên ngoài đều nhìn thấy ngực cô rồi, còn có rất nhiều người vây xem, bị camera giao thông quay được hết thảy...

Liên Hân rốt cuộc ô ô nức nở, đá đá cẳng chân mà mắng hắn "Người xấu... khi dễ người ta! Không bao giờ thích anh..."

Phong Khải Ninh kích mông cắm thêm vài lượt, thấy Liên Hân sợ hãi như vậy liền đem người lật qua, ôm vào trong ngực, sau đó cau mày hôn một cái "Gạt em thôi, pha lê biến sắc, bên ngoài nhìn không tới được. Tôi sao có thể để cho người khác nhìn thấy ngực em."

Liên Hân nấc lên mấy tiếng, bĩu môi, xinh xắn mà trừng hắn, tay mềm như bông vả bôm bốp lên mặt đối phương.

Khuôn mặt tự phụ kiêu ngạo của Phong Khải Ninh cư nhiệ bị nữ nhân đánh, nhưng hắn cũng không nói gì, chỉ nhíu mày, dùng côn th*t nhẹ nhàng chọc xoa điểm G để dỗ nữ hài.

Lại làm Liên Hân cao trào thêm một lần, cuối cùng hắn mới không hề nuông chiều làm yêu.

Phong Khải Ninh nhìn thấy bọn họ sắp về đến nơi, liền mau chóng bắt lấy bầu ngực, gia tốc cắm vào tiểu tao huyệt chặt chẽ ẩm ướt thêm hồi lâu, rốt cuộc động thân hung hăng bắn trọn vào trong.

Hắn đem hai chân Liên Hân xách đi lên, ý đồ làm cho tinh dịch không sót một giọt mà chảy hết vào trong tử cung, sau đó xoa xoa bụng cô, nhìn như tuỳ ý mà nói "Lần này có thể mang thai hay không?"

Liên Hân còn đang thở hồng hộc tận hưởng dư vị sau cao trào, nghe vậy liền vô ngữ mà trừng hắn một cái "Là ai từng nói không có khả năng để cho em mang thai? Cho nên không có đâu nha."

Phong Khải Ninh vẻ mặt thản nhiên trấn định, khí thế lạnh lẽo ngạo mạn, mặt dày vô sỉ mà nói "Là tên vương bát đản nào phát biểu ra câu đó vậy? Em cứ sinh cho tôi ít nhất mười tám đứa đi, nuôi được hết."

"Bệnh tâm thần."

Hai người mặc xong quần áo, Phong Khải Ninh nhìn di động một cái, Tô Tử Tích không hiểu làm sao mà gọi đến cho hắn hai cuộc.

Mặc kệ cậu ta.

Nhiệm vụ chủ yếu của Phong Khải Ninh trong thời gian này chính là thừa dịp Tô Tử Tích không có mặt——làm cho Liên Hân mang thai!

Một khi bảo bối mang thai con của hắn rồi, người kia liền không có cửa để mà tranh đoạt nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.