Lục Tử Hiên bước nhanh đến, ôm Ninh Tiểu Thuần từ phía sau, hôn lên lưng cô. Ninh Tiểu Thuần bị động tác bất ngờ của anh làm cho hoảng sợ, tỉnh táo vài phần. Cô giãy dụa: “Anh làm gì vậy?”
Hiện giờ trong óc Lục Tử Hiên toàn là hình ảnh mê người, anh ôm chặt cô, không cho cô quay người lại. Hôn lên xương quai xanh, lên cổ cô, gây cho Ninh Tiểu Thuần cảm giác tê dại.
Anh vén tóc cô lên, hà hơi vào tai cô, hơi thở nóng rực làm lòng cô nhộn nhạo. Tiếp đó, anh ngậm vành tai cô rồi cắn mút.
Ninh Tiểu Thuần không biết vì sao trong lòng cứ thấy khó chịu, không muốn cùng anh thế này, cô bất an giãy dụa. Lớp vải cọ xát, nghe tiếng Lục Tử Hiên rên rỉ nhỏ, cô kinh hãi, cảm thấy vật đó đã cứng, chạm vào mông cô. Cho dù còn cách lớp vải quần, cô vẫn biết nó nóng rực.
Lục Tử Hiên không hài lòng với tình trạng này, xoay người cô lại, hôn lên môi cô. Tay phải ôm chặt eo cô, tay trái lần lên vùng ngực.
Bàn tay còn cách lớp áo ngực, véo mạnh, cảm thấy nơi này đặc biệt mềm mại. Môi anh rời khỏi môi cô, hôn xuống ngực. Đầu lưỡi đảo quanh áo ngực, sau đó rê lên khe ngực, cảm giác ướt át khiến tim Ninh Tiểu Thuần đập thình thịch.
Anh thừa lúc cô phân tâm, nhanh chóng cởi áo ngực, ném ra xa. Ninh Tiểu Thuần không kịp kêu lên đã bị anh xô ngã lên giường, rồi thân anh phủ lên, hôn lên ngực cô. Anh dùng đầu lưỡi sũng ướt liếm quầng vú, lại hôn thật mạnh, gây ra tiếng mút cám dỗ.
Toàn thân Ninh Tiểu Thuần không còn sức nằm trên giường, để mặc anh làm. Lục Tử Hiên day nhẹ ngón tay, chạm vào đỉnh đầu nhẹ nhàng ép xuống, đỉnh đầu nhỏ bé ngay lập tức cứng lên, anh hưng phấn bú mút, cắn nhẹ, khiến cô không kìm được tiếng rên.
Tay Lục Tử Hiên lén chui vào váy, vuốt ve bắp đùi cô, cảm giác trơn mềm làm anh không ngừng được. Tay anh vuốt ve lên xuống trên đùi, dần dần tới gần khu vực thần bí. Anh vừa hôn ngực cô, vừa cách lớp quần lót chạm vào chỗ kín.
Môi anh rời đi, chuyển dần xuống bụng. Chiếc váy cản trở bị anh cởi ra, đêm đen ẩn hiện dưới chiếc quần ren, anh đưa miệng đến gần. Đầu lưỡi nghịch ngợm gạt chiếc quần sang, định chui vào liếm nơi ấy. Ninh Tiểu Thuần không chịu nổi vặn vẹo thân hình, miệng khẽ nhếch thở ra.
Anh nâng hai chân cô, kéo quần lót xuống, nhìn trọn hết vùng đất thần bí.
Lục Tử Hiên như thưởng thức vật báu nhìn chăm chăm nơi riêng tư của Ninh Tiểu Thuần, vùng đồi cỏ rậm rì, bao trùm nơi riêng tư, khiến người ta càng muốn tìm hiểu đến tột cùng. Lục Tử Hiên quỳ trên giường, cúi đầu, bắt đầu dùng lưỡi quét nhẹ lên đùi Ninh Tiểu Thuần, sau đó từ chỗ giao nhau liếm lên xương hông, lặp lại gần mười lần.
Ninh Tiểu Thuần cảm thấy rất tê ngứa, gần lối vào có cảm giác hơi căng. Cô nắm tóc anh, thấp giọng kêu. Anh quét lưỡi từ đùi xuống dưới đầu gối, hôn vài cái, sau đó lại hôn ngược lên bắp đùi, tiếp tục động tác như vừa nãy.
Ninh Tiểu Thuần bắt đầu uốn éo, chân bất giác đong đưa, phát ra tiếng rên rỉ. Cô nhạy cảm, cửa động đã ươn ướt.
Anh nâng chân cô lên, mở chúng ra, tấn công vào điểm yếu nhất. Lưỡi anh tách hai cánh hoa ra, ngậm lấy nhuỵ hoa, quét lưỡi ngậm nó vào miệng đảo vòng trong ngoài.
Sau đó anh đổi qua bên kia, lặp lại động tác cũ. Cuối cùng cơ thể anh nghiêng qua, để môi mình song song hai cánh hoa, nhẹ nhàng ép miệng lại, mút mạnh, đầu lưỡi len vào giữa quét qua quét lại.
Ninh Tiểu Thuần gần như cực khoái, cực kì thoả mãn. Anh lại bắt đầu liếm từ dưới lên, chầm chậm, đầu lưỡi đưa đến cửa vào thì kích thích trái phải, vừa đẩy hai cánh hoa ra vừa liếm, từng chút hướng lên nhuỵ hoa.
Cô thoả mãn kêu lên, trong lòng gào thét: “Mau lên, hôn em chỗ đó...” Nhưng Lục Tử Hiên không hôn nơi đó, làm cô như bị treo lơ lửng. Cô không muốn chỉ rõ cho anh, nhưng lòng thầm bảo: “Mau, mau hôn chỗ đó.”
Lục Tử Hiên thấy Ninh Tiểu Thuần khốn khổ, mừng thầm trong lòng, nhưng vẫn không hôn chỗ cô cần. Ninh Tiểu Thuần không còn chịu nổi khiêu khích của anh, tiếng nói tràn ngập ham muốn vang lên: “Mau ngậm nó đi, xin anh...” Cô sốt ruột, càng tăng thêm kích thích.
Anh thấy đã đến lúc, cười khẽ, lướt lưỡi quét nhẹ lên nhuỵ hoa. Anh tập trung sức lực cướp lấy “trân châu“.
Anh vừa liếm, vừa lấy tay cào lên đồi cỏ, làm cô càng thêm thoả mãn. Anh để lưỡi lên nhuỵ hoa càn quét, tiếp đó kích thích hai bên. Thỉnh thoảng lưỡi anh áp lên nhuỵ, còn dùng đầu lưỡi trêu chọc khắp nơi. Ninh Tiểu Thuần vô cùng hưng phấn, anh cảm thấy dưới nhuỵ hoa cô dường như có mạch đập.
Chất dịch của Ninh Tiểu Thuần tràn ra, chảy xuống. Lục Tử Hiên liếm của cô, thoả mãn gầm nhẹ một tiếng, sau đó nhịp điệu nhanh hơn, liếm một vòng bên trên. Ninh Tiểu Thuần rùng mình dữ dội, thấy cô đã đến đỉnh điểm, Lục Tử Hiên mới nhẹ thả ra, rời khỏi nơi ấy, lúc thấy cô sắp hét lên, lập tức ngậm lại, làm cô hét không thành tiếng. Anh thấy mình có thể khống chế được cô, thoả mãn lòng tự tôn đàn ông, cùng tự hào biết bao!
Anh vừa lúc lắc đầu đầu lưỡi vừa liếm thật nhanh, bắp đùi cô càng kẹp chặt, rồi một lần rùng mình mạnh mẽ, cuối cùng toàn thân tĩnh lại.
Lục Tử Hiên biết Ninh Tiểu Thuần đã đạt cực khoái. Anh từng coi sách, biết phụ nữ sau khi cực khoái qua đi, vô cùng khao khát được vật đàn ông lấp đầy. Tuy đây là lần đầu của anh, nhưng không cần phải dạy, anh cũng biết dựa vào bản thân mình.
Lục Tử Hiên nói là làm, tay phải vuốt ve chỗ kín. Sau đó anh chậm rãi xoay tròn tiến vô lối vào, ngón giữa ướt đẫm cong nhẹ lên, chạm trúng mục tiêu.
Anh cẩn thận, như bóc trái vải, khều nhẹ, làm cô thấy như có như không. Tất nhiên miệng và bàn tay còn lại không rảnh rỗi, hôn lên môi cô, và vuốt ve ngực cô.
Tiếp đến tay trái anh đỡ bụng cô, tay phải hoạt động, anh khép ngón trỏ và ngón giữa lại tiến vào từ phía sau cô, di chuyển rất nhanh, lúc này Ninh Tiểu Thuần lại lần nữa muốn lên đỉnh.
Anh vì muốn kéo dài mà ép chặt tay vào người mình, ra vào thật nhanh trong hai phút. Ninh Tiểu Thuần đạt cực sướng, chất dịch tiết ra liên tục, chảy xuống không ngừng, do vận tốc vào ra của anh mà phát ra âm thanh, khiến người đỏ mặt xấu hổ. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Anh ngừng tay một thoáng, rồi tiếp tục ra vào chậm lại, kéo dài thời gian lên đỉnh của cô. Anh nói những lời tục tĩu bên tai cô: “Tiểu Thuần, của em thật là đẹp làm anh muốn ngừng mà không được. Đàn ông đều muốn làm em! Đây, để anh làm em chết luôn...”
Ninh Tiểu Thuần đang lúc mơ mơ tỉnh tỉnh, nghe anh nói mà nhíu mày, anh ngày thường nhã nhặn ôn hoà cách anh bây giờ vạn dặm. Chẳng lẽ, đàn ông đều là cầm thú, là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới?!
Ngón tay anh ướt đẫm, anh biết lúc này là lúc đi vào. Anh nhanh chóng rút ngón tay ra, đứng lên, cởi thắt lưng, cởi quần ngoài và quần lót, vật đó đã cương cứng.
Anh hăng hái đâm vào theo phương cách ba nông một sâu, rồi năm nông một sâu. Lối vào của cô thật chặt, cho của anh cảm giác bị siết lại, cực kì dễ chịu. Anh cố đẩy thật sâu vào trong. Anh vẫn luôn tìm kiếm tấm màng mỏng đó nhưng không cảm thấy nó, anh nghi ngờ, là anh làm không đúng nên tìm không ra?
Anh nâng hai chân cô lên, để tay vào nhượng, đẩy hai chân cô ra trước, lúc này chỗ kín của cô dường như phô bày ra hết, lúc đổi tư thế, anh cố không để vật đó của mình trượt ra, lại tiếp tục ra vào mạnh mẽ.
Ninh Tiểu Thuần rên rỉ “Ah... Thật dễ chịu... em không chịu được... Chậm... chậm lại...”
Lục Tử Hiên đẩy vào nơi sâu nhất, đâm mạnh ba phút. Hai chân cô kẹp chặt anh, để anh ép chặt người cô. Tấm dra bên dưới đã ướt sũng, trong phòng tràn ngập mùi vị tình dục.
Ninh Tiểu Thuần lại lần nữa lên đỉnh, tối nay cô ăn thức ăn dễ tiêu hoá, giờ mệt không còn hơi sức. Làm tình, quả thật là việc khổ cực tổn hao thể lực nhất.
Lục Tử Hiên nặng nề thở bên tai cô. Cô đột nhiên cảm thấy anh rùng mình, sau đó một dòng âm ấm phun ra trong cô, hai người đạt cực khoái cùng lúc.
Anh ngã nhào lên người Ninh Tiểu Thuần, thoả mãn gầm nhẹ. Một ít tinh dịch từ trong cô chảy ra đến đùi, ấm áp, dấp dính.
Lục Tử Hiên nằm trên người cô, vừa vuốt ngực cô, vừa trầm tư: Gần đây thái độ của Ninh Tiểu Thuần với anh như thay đổi, cảm giác xa lạ, không còn cảm giác thân thiết giữa hai người yêu nhau như trước đây. Anh muốn qua cách thức đặc biệt của tình yêu để tìm lại tình cảm trước kia. Huống hồ, anh vẫn không vượt rào, không chạm vào cô, anh không muốn ngày nào đó chia tay, vẫn không có được cô, vậy sẽ thật nuối tiếc. Thế nên, đêm nay anh ta ra tay trước...
Anh ta chợt nhớ một chuyện, vội vàng ngồi dậy, nhìn xuống dra giường, không thấy vết tích anh muốn. Anh ta nhíu mày, sao lại thế này?
Anh ta biết phụ nữ dù chưa quan hệ, nhưng vì tai nạn ngoài ý muốn vẫn có thể bị rách màn trinh. Cũng có người khi rách lại rất ít máu, không nhất định phải chảy ra. Nhưng không thấy biểu trưng đó, lòng anh ta vẫn thấy vướng mắc.
Ninh Tiểu Thuần thấy anh ta nhíu mày, biết anh ta đang nghĩ gì. Suy cho cùng đàn ông trưởng thành dưới ảnh hưởng của truyền thống Trung Quốc luôn muốn lấy một cô gái còn nguyên vẹn, vậy chẳng phải tấm màng đó quý giá hơn tình yêu hay sao?
Cô mệt mỏi, không muốn nghĩ đến, xoay người ngủ.
- ----
Màn đêm buông xuống, Ninh Tiểu Thuần thắng lợi trở về, nhìn chiến lợi phẩm trong tay, lòng cô tràn trề vui sướng. Ừm, phải cố gắng làm việc, kiếm lại mớ tiền đã tiêu này.
Cô bỏ đồ xuống chạy vào tắm rửa, rồi thoải mái ngồi trên giường, bóp chân, xoa vai, đi mua sắm cũng mệt người thật. Cô lấy đôi giày sandal hở ngón gót nhọn bọc kim loại cao cả tấc mới mua ra, lần đầu tiên mang giày cao thế này, không biết đi dọc đường có bị lật ngã không đây.
Nói là làm, cô lập tức mang vào, đi một vòng quanh phòng. Cô khổ sở lảo đảo xiêu vẹo ra đến phòng khách, phải vịn vào tường mới đứng vững. Tiêu rồi, không nên mua giày cao đến thế này, thật khổ thân. Chợt chuông cửa vang lên, cô chậm rãi đi ra, nhìn qua mắt mèo xem người bên ngoài, khuôn mặt tuấn tú của Cung Triệt in rõ ràng vào mắt. Cô nhanh chóng mở cửa, mời gã vào nhà.
Cung Triệt vào nhà, thích thú nhìn đôi giày của cô, Ninh Tiểu Thuần lập tức cởi giày ra, giải thích: “Mới mua nên mang thử.”
Cung Triệt không nói tiếng nào, thấy cô mặc áo tắm, lập tức đi vào phòng tắm. Ninh Tiểu Thuần liền hiểu, lẳng lặng ngồi bên giường, chờ phục vụ cho gã.
Lúc này di động chợt vang lên, là Lục Tử Hiên. Cô nhanh chóng bấm nghe, vô thức hạ giọng: “Tử Hiên, có chuyện gì không?”
“Em có ở nhà không? Anh muốn gặp em.” Lục Tử Hiên nói, giọng có vẻ gằn gằn.
Ninh Tiểu Thuần nghĩ thật nhanh, cô không thể đuổi Cung Triệt về, mà cô cũng không dám, cách duy nhất chính là không để Lục Tử Hiên đến nhà trọ. Cô chột dạ nói: “Xin lỗi, giờ em đang ở nhà người bạn, cô ấy thất tình, em muốn ở cùng cô ấy nên không thể gặp anh được.”
“Không ở nhà? Thật không thể gặp anh được?” Lục Tử Hiên truy hỏi.
Ninh Tiểu Thuần cảm thấy anh ta thật khó hiểu, nên xuống nước: “Thật sự không thể bỏ cô ấy được, cô ấy cần người an ủi, mai em đến tìm anh, nhé?” Text được lấy tại Truyện FULL
“Tốt thôi.” Anh ta không để Ninh Tiểu Thuần đáp lại đã cúp máy, Ninh Tiểu Thuần nghi hoặc nhìn điện thoại, anh ta làm sao vậy?
Cung Triệt đầu tóc ướt sũng từ phòng tắm đi ra, thân trên để trần lộ ra thân hình cường tráng, nửa thân dưới chỉ quấn một cái khăn lông lớn, làm cho người ta mơ tưởng.
Gã thấy Ninh Tiểu Thuần đã cởi giày liền bảo: “Mang nó vào.” Ninh Tiểu Thuần khó hiểu nhìn gã, gã cười gian nói: “Chúng ta nghiên cứu trò gì khác đi.”
Tim Ninh Tiểu Thuần đột nhiên nảy lên đập thình thịch không biết là do hưng phấn hay do sợ hãi.
Cung Triệt đến cửa sổ kéo màn, sau đó ngồi lên giường, thấy Ninh Tiểu Thuần vẫn chưa mang giày vào, bất mãn nhíu mày: “Mang vào đi!”
Ninh Tiểu Thuần ngoan ngoãn cúi xuống mang giày vô, chợt thấy lạnh lưng, áo đã bị kéo ra tuột xuống đến lưng, để hở tấm lưng bóng loáng và cặp ngực mê người. Cô còn đang ở tư thế xoay người mang giày, đôi vú theo động tác của cô mà lắc lư, cánh tay gã ôm ngang eo cô, đôi môi mát lạnh in lên lưng cô.
Ninh Tiểu Thuần xấu hổ giữ nguyên tư thế, cảm nhận làn môi mát di chuyển trên làn da. Môi gã từ gáy hôn theo đường cong, vòng hết toàn bộ lưng cô. Sau đó tay gã siết lại, xoay Ninh Tiểu Thuần qua, vươn lưỡi liếm láp, hôn xương quai xanh cô.
Cuối cùng Ninh Tiểu Thuần đã có thể thay đổi tư thế, cô ngước lên, thoải mái nhìn trần nhà, bộ ngực không biết là cố ý hay vô tình mà cọ xát lên vòm ngực Cung Triệt.
Môi Cung Triệt chuyển từ xương quai xanh xuống ngực, gã dùng đầu ngón tay day nhẹ đầu vú, sau đó đè nhẹ rồi mút. Đầu vú rất nhạy cảm, lập tức thẳng cứng. Gã vừa mút bên trái, vừa đưa tay vuốt ve bên phải. Ninh Tiểu Thuần gắng sức nén tiếng rên rỉ.
Gã thô bạo cởi áo cô đến tận eo, sau đó đẩy cô ngồi lên giường, nâng hai chân cô lên đặt trên vai mình, vùi đầu vào nơi thầm kín của cô.
Gã hà hơi vào cửa mình, hơi thở ấm áp làm cô ngứa ngày. Lưỡi gã đâm vào trong cô quấy nhiễu khiến cô nhũn người. Sau đó gã cuộn đầu lưỡi lại rồi đâm vào, tuy rằng vào không được sâu nhưng vẫn khiến cô cảm thấy phía dưới rất căng tức. Gã còn dùng đầu lưỡi khều nhẹ phía trong cánh hoa, làm cô run rẩy cả người, cảm thấy khoan khoái không thể diễn tả nổi.
Cung Triệt không trêu đùa phía dưới cô nữa, mà bảo cô nằm sấp cong người tạo thành hình vòm. Cô nghe lời nằm sấp lại, ánh mắt đờ đẫn, trong lòng rỗng không. Gã thấy cặp mông trắng mịn của cô vểnh lên, cười cười đến gần, lưỡi đánh từ hậu môn liếm hướng lên trên, hậu môn, cửa mình, cánh hoa đều tận tình liếm láp, Ninh Tiểu Thuần bật rên rỉ, cảm giác mới lạ lan tràn khắp cơ thân.
Gã đưa mặt đến gần lối vào liếm ngược lại, đầu lưỡi, môi ở lối vào liếm ngược trên dưới, xâm nhập thăm dò, cọ xát kích thích. Lúc đầu lưỡi chạm đến nhuỵ hoa, gã cúi mặt để chóp mũi, miệng dán sát lên đó, đầu lưỡi chậm rãi vuốt ve trêu đùa, chậm rãi hút vào, còn phát ra tiếng bú mút, khiến người nghe thấy phải mặt đỏ tim đập, kích thích tăng lên.
Tay Ninh Tiểu Thuần siết dra giường, mồ hôi chảy từ trên mặt xuống, hơi thở ngày càng nặng nề, môi khẽ mở ra, phát ra tiếng thở dốc khe khẽ. Đồi ngực phập phồng lên xuống, đôi vú cũng đung đưa.
Cung Triệt nghiêng mặt sang một bên, mặt ở giữa hai chân vừa lắc vừa đảo từ nhuỵ hoa, cánh hoa, cửa mình đến hậu môn thật nhanh. Lúc gã lắc lư, đầu lưỡi cũng kích thích mãnh liệt toàn bộ phía dưới cô.
Gã liếm hậu môn, ngón tay đánh vào nhuỵ hoa, ngón tay di chuyển, vỗ về nhuỵ hoa khơi lên khoái cảm. Còn thăm dò cả lối vào tràn ngập chất dịch, để ngón tay dính đầy chất dịch vuốt ve lên toàn bộ của cô.
Ninh Tiểu Thuần đã “nóng” khó dằn nổi, thân thể uốn éo, mông vểnh lên, để ngón tay gã càng thêm sát với lối vào, chất dịch tràn ra không ngừng, chảy ướt đùi cô.
Từ chỗ kín của cô Cung Triệt ngẩng đầu lên, thấy cô ửng hồng mặt, dàng vẻ quyến rũ thì lộ vẻ tươi cười, vỗ vỗ mông cô nói: “Không thể chỉ có mình tôi làm cho em được, chúng ta đổi qua kiểu 69.”
Ninh Tiểu Thuần nửa nằm sấp trên giường giữ tư thế cong người một lúc lâu, tay chân gần như tê cứng, lúc này không phải nằm như thế nữa, cô rất hài lòng. Cung Triệt nằm trên giường, mặt hướng lên, Ninh Tiểu Thuần bước ngang còn lợi dụng giày cao gót nghịch ngợm cọ vào vật đàn ông đã cứng của gã, tiện đà dùng mũi giày chọc nhẹ, Cung Triệt cảm thấy hơi đau, nhưng sau đó lại là cảm giác dễ chịu, thoả mãn.
Gã cầm chân cô, kéo cô ngã lên giường, nhìn cô nói: “Nhanh lên, của tôi đang chờ em.” Ninh Tiểu Thuần liếc mắt nhìn của gã, sau đó nghiêng người ép lên gã, cởi khăn tắm, thả tự do cho vật đó.
Vật của gã đã nóng rực, sưng phồng. Cô vén lông, sau đó cầm nó, vươn lưỡi chậm rãi liếm láp, từ dưới gốc liếm lên đến đỉnh đầu. Cô nghe tiếng thở dốc thoả mãn từ miệng gã tràn ra, cô lắc lắc mông, ý bảo gã cũng phải làm việc. Khoé miệng Cung Triệt nhếch lên, sau đó hơi ngửa đầu, liếm láp cô.
Cô liếm xong, từ từ đưa gậy sắt ngậm vào miệng, đầu xoay vòng, lúc xoay, vật đó đảo trong miệng cô, chạm đến nhiều nơi. Toàn thân gã khoan khoái, cảm thấy rất dễ chịu, bèn vươn tay xoa vuốt ngực cô, còn đầu lưỡi tăng nhanh tốc độ.
Ninh Tiểu Thuần kiềm không nổi gây ra vài âm thanh ướt át, khiến Cung Triệt điên đảo hồn vía. Gã cố ý ngậm nhuỵ hoa của cô rồi để yên, chỉ ngậm đó, hút vào, đầu lưỡi không có động tác nào cũng không đụng đến đấy. Lúc này nhuỵ hoa của Ninh Tiểu Thuần đã sưng đến đỏ bừng, cô “sung sướng” đến “đau nhức“.
Đôi môi cô quay quanh đỉnh đầu hướng xuống phần thân, tay nắm chặt phần còn lại, xoa vuốt nhưng lưỡi vẫn che trên đỉnh đầu, đồng thời tay cô chà xát trên dưới, vật đó càn ngaày càng lớn, miệng cô bị lấp muốn nổ tung.
Cung Triệt muốn “trừng phạt” cô thật nặng, gã tiếp tục liếm nhuỵ hoa sưng đỏ, nhìn cô khẽ vặn vẹo eo trốn tránh, mà cảm thấy vui thích.
Ninh Tiểu Thuần hơi run rẩy, cực kì yếu ớt, một cơn sóng ụp đến, cả người run lên trôi nổi bồng bềnh, cô ngừng lại, nằm trên người Cung Triệt không nhúc nhích.
Cô biết, cô đã đến đỉnh. Trong đầu cô ngoại trừ cảm giác kích thích tột cùng ra thì không còn ý nghĩ nào khác.
Cung Triệt chờ một lúc, đoán rằng cô đã tỉnh táo, xoa ngực cô bảo: “Nào, xong món khai vị rồi, chúng ta bắt đầu “bữa chính” thôi!”
Ninh Tiểu Thuần nằm nghiêng trên giường không muốn động đậy, Cung Triệt nhìn xuống, kéo cô một cái chỉ xuống đất nói: “Bước xuống.” Cô chớp chớp mắt, tự hỏi sao không phải là trên giường.
Cung Triệt đứng gần giường, hai tay giơ ra ôm cô đứng xuống đất, Ninh Tiểu Thuần mang giày cao gót, vừa tiếp đất lảo đảo suýt té. Cung Triệt lộn ra nụ cười gian tà, ra lệnh: “Hai ta làm kiểu mới, để hưởng khoái cảm như trên thiên đường.”
Gã kề sát tai Ninh Tiểu Thuần nói mấy câu, mặt cô hồng lên, tim đập dồn dập, khó khăn giữ thăng bằng, cúi người về trước, hai tay nắm hai gót giày của mình, mông đưa về sau. Giày cao gót khiến đùi Ninh Tiểu Thuần căng ra, kéo căng đường cong bắp chân cô, để Cung Triệt thấy cảnh trước mắt mà bừng bừng cảm xúc, gã không thể đợi được nữa.
Cách thức “bốn thế Phượng hoàng” giày cao gót, thế thứ nhất Phượng uống nước, bắt đầu ── Cung Triệt đứng vững vàng phía sau Ninh Tiểu Thuần, vịn ngay hông cô, tiến mạnh vào từ phía sau. Ninh Tiểu Thuần bật thốt, lần đầu tiên họ thử tư thế này, rất mới lạ. May mà lối vào đã ướt át, vật cứng của gã đi vào dễ dàng nên cô không đau lắm.
Cung Triệt ôm chặt cô, tránh cho cô không bị ngã chúi về trước. Ninh Tiểu Thuần thật dẻo, cô dựa đầu lên đầu gối, hai tay ôm bắp chân. Cô uốn gập người, cảm giác bị kéo căng rất rõ ràng. Cung Triệt bắt đầu di chuyển, ra vào hết sức, âm thanh hoan ái vang lên phóng túng. Gã đi vào, đâm đến nơi sâu nhất của cô. Khi gã tiến vào, cơ thể cô phía dưới gã run rẩy co giật, cổ cô phát ra tiếng rên rỉ như con mèo nhỏ.
Phía dưới gã không ngừng chạm vào cô, nơi đó của cô nhỏ hẹp nghẽn chặt, vách tường bao chặt lấy gã, gã thoả mãn ngửa cổ, yết hầu trượt lên xuống liên tục. Nơi đó của cô ướt đầm đìa, trong miệng toàn là tiếng rên rỉ.
Eo cô mỏi không chịu nổi, toàn thân mất hết sức lực. Cung Triệt liếc nhìn thấy, bắt đầu thế thứ hai Phượng giương cánh trong “bốn thế Phượng hoàng” ── gã đỡ cô lên, nâng thắt lưng nằm ngang mặt đất, hai tay cô đưa ra sau cho gã nắm lấy, gã ưỡn người dùng sức tiến vào. Người Ninh Tiểu Thuần nghiêng tới trước, cặp mông lắc lư. Cô tựa như một con phượng hoàng đang giang đôi cánh, người như muốn bay, cảm giác rất đẹp.
Người ta nói: “chín nông một sâu, phải ba trái ba, lượn như lươn bơi, vào như đỉa tiến.” mười sáu từ này đủ để miêu tả sự thành thạo nên có của đàn ông lúc ân ái, Cung Triệt đều thực hiện rất nhuần nhuyễn. Đỉnh đầu tiến sâu trong lối vào, khiến cô rơi vào trạng thái hưng phấn cùng cực, lối vào liên tục co bóp thật mạnh vài lần. Ninh Tiểu Thuần thở gấp và rên rỉ sắp khàn cả giọng.
Cung Triệt thừa dịp, thực hiện thế thứ ba Phượng ngẩng đầu ── eo cô càng mỏi, gã đỡ cô đứng thẳng, bao vây cô từ sau, ôm trọn hai bầu ngực cô. Ninh Tiểu Thuần ngửa đầu ra sau dựa vào ngực Cung Triệt, tay vuốt ve mông gã. Vì lúc này Ninh Tiểu Thuần được thăng bằng, nên có thể đong đưa eo lên xuống, phối hợp nhịp ra vào của gã.
Từng dòng nước ấm cùng khoái cảm phủ chụp sâu trong lòng Ninh Tiểu Thuần, má cô đỏ rực, ham muốn vút cao, cơ thể co giật từng hồi, người đầy mồ hôi, thở hổn hển. Trong phòng tràn ngập âm thanh giao hoan, vang mãi bên tai, đau nhức và ham muốn đan xen, tim Ninh Tiểu Thuần nảy thình thịch, đầu óc trống rỗng. Text được lấy tại Truyện FULL
Tiếp tục thực hiện thế thứ tư Đan Phượng Triêu Dương ── Ninh Tiểu Thuần nâng một bên chân lên giẫm lên giường, chỉ đứng một chân còn lại, hai tay giơ ngang, Cung Triệt ở đằng sau nâng hai tay cô, ngón tay hai người lồng vào nhau, gã đâm mạnh vào.
Vật cứng ra vào trong cô giống như đỉa, từng chút từng chút chui vào trong. Cô nắm chặt tay Cung Triệt, ngón tay cong siết cho Cung Triệt biết rõ cảm xúc của cô. Bức vách lối vào của cô có thể cảm nhận rõ ràng vật cứng cọ xát nhích vào, cô chao đảo thần trí.
Sau đó âm thanh giao hoan liên tiếp không ngừng vang lên rất lâu, vẻ mặt Ninh Tiểu Thuần đầy mê mẩn, quyến rũ động lòng người, ánh mắt cám dỗ, phối với tiếng thở yêu kiều, thêm ham muốn hừng hực càng thêm xinh đẹp. Cô đột nhiên rít lên, chạm đến đỉnh điểm, một dòng ấm nóng bắn ra từ Cung Triệt. Cô bám chặt Cung Triệt, gã cũng phát ra tiếng gừ thoả mãn, hai người cuồng nhiệt giao hoan cùng lên đến đỉnh.
Cả người Ninh Tiểu Thuần yếu ớt, mệt mỏi dựa hẳn lên người Cung Triệt. Cung Triệt cũng toàn thân đầy mồ hôi, thở hổn hển, tóc ướt sũng dính trước trán. Cả người gã khoan khoái, kéo cô cùng ngã lên giường, nhắm mắt lại.
Trong căn nhà trọ màu hồng phấn đang diễn ra cảnh mây mưa, thì một thân hình cao ngất lẳng lặng đứng dưới lầu, nhìn lên bức rèm cửa che kín, nắm tay nắm chặt, nổi gân xanh.
“Cô ấy gạt mình.” Trong đầu Lục Tử Hiên chỉ có duy nhất ý nghĩ, Ninh Tiểu Thuần đã cắm sừng anh ta!
Lục Tử Hiên vốn đến tìm Ninh Tiểu Thuần, khi anh ta vào nhà trọ thì thấy bóng dáng một người đàn ông xuất hiện trong phòng cô, anh ta lập tức nổi giận. Lấy điện thoại ra gọi cho cô, cô lại nói dối anh ta, bảo đang an ủi người bạn bị thất tình. Tai nghe là giả mắt thấy mới là thật, chính mắt anh ta nhìn thấy thì không phải giả.
Anh ta không biết mình đã mọc sừng bao lâu, anh ta thật quá thất bại. Lần trước cô và anh ta xảy ra chuyện đó, không thấy máu, lúc đó anh ta đã nghi ngờ sự trong trắng của cô, bây giờ, quả nhiên cô đã hiến dâng lần đầu cho người khác. Trong lòng anh ta khó chịu, thật khó nuốt trôi cơn tức này, danh dự đàn ông của anh ta để chỗ nào?
Anh ta giận run người, nổi giận đùng đùng chạy lên nhà trọ, lúc đứng trước cửa phòng Ninh Tiểu Thuần, anh ta lại không biết phải làm sao. Phải phá cửa vào, bắt gian tại giường, đánh cho một trận, hay là nên tỉnh táo, sau khi nói xa nói gần kéo cô về đường ngay nẻo thẳng?
Anh ta kề tai sát cánh cửa lắng nghe động tĩnh trong phòng. Loáng thoáng nghe tiếng phụ nữ rên rỉ phóng đãng khiến người khác nghe mà xấu hổ, đầu óc anh ta ong ong, tay nắm thành đấm, khớp xương kêu răng rắc.
Anh ta cười khổ lùi lại hai bước, đè nén lửa giận, hiện giờ anh ta không thể xúc động mà phải điều tra cho ra tên đàn ông đó là ai, anh ta sẽ không để yên cho bọn họ.
Lục Tử Hiên hung dữ liếc cánh cửa nhà Ninh Tiểu Thuần, rồi xoay người xuống lầu. Lúc này, tiếng bước chân dồn dập trên lầu vang đến, anh ta ngẩng đầu, thấy một cô gái trẻ mặc một bộ váy ngủ gần như trong suốt, trên tay cầm một túi đồ lớn đi xuống.
Váy ngủ màu trắng, chất vải hơi mỏng, hiện hết quang cảnh bên trong. Dáng người xinh đẹp, da thịt trắng ngần, áo ngực ren và quần lót ren màu đen ẩn hiện quyến rũ. Khe ngực cô gái rõ ràng, hai vú vun cao, khiến mạch máu người xem căng đau. Lục Tử Hiên bỗng cảm thấy thân dưới sưng lên rõ rệt, anh ta hít sâu một hơi.
Thiện Khiết Nhi thấy Lục Tử Hiên, giật nảy người, có bốn cô gái ở trong căn hộ màu hồng này, cô cho rằng nơi này sẽ không có đàn ông xuất hiện nên mới dám ăn mặc thế này chạy xuống lầu. Cô liếc nhìn Lục Tử Hiên, mặt đỏ lên, kéo túi rác đi xuống thật nhanh. Lục Tử Hiên nhìn không chớp mắt bóng lưng cô, yết hầu lên xuống, nuốt nuốt nước miếng.
Thiện Khiết Nhi bỏ rác xong cẩn thận đi lên lại, nhìn ngó chung quanh, không thấy bóng dáng Lục Tử Hiên đâu. Cô cảm thấy lạ, cô không thấy hắn đi xuống, vậy chắc bây giờ hắn ở trong phòng nào đó rồi?
Vừa nghĩ thế, cô thoải mái không còn xấu hổ nữa. Cô bước nhanh về tầng mình thì thấy Lục Tử Hiên đứng trước cửa nhà cô, ngọn đèn vàng ngoài hành lang chiếu lên người anh ta, khuôn mặt anh ta mơ hồ không thấy rõ biểu cảm. Thiện Khiết Nhi trợn mắt há hốc miệng chết đứng tại chỗ.
Cô kinh hoàng, trong đầu hiện lên những câu nói rất kì lạ: đêm chết người trăng thanh gió mát, ngày lành tháng tốt, truy hoan hưởng lạc, cá nước thân mật, đèn đuốc sáng rực... Aaaaaaa, cô sao thế này? Theo bản năng cô gõ gõ đầu mình, coi Lục Tử Hiên như không tồn tại, mở cửa vào nhà.
Lúc cô mở khoá, nắm tay nắm cửa, bên cạnh có người đến gần cô, một bàn tay chụp lên tay cô, ngón tay vuốt ve mu bàn tay cô, còn thổi hơi vào tai cô, hơi thở ấm áp khiến lỗ tai ngứa ngáy, toàn thân cô như có luồng điện xẹt qua, tê tê dại dại.
Thiện Khiết Nhi dũng cảm ngẩng đầu nhìn thẳng Lục Tử Hiên, nói đứt quãng: “Anh, anh là ai, anh muốn làm gì...” Lục Tử Hiên không nói, bàn tay bất ngờ bao lên người Thiện Khiết Nhi, vuốt theo đường cong đi xuống. Thiện Khiết Nhi run rẩy, đẩy anh ta ra, lách mình vào nhà. Cửa nhà cô chưa kịp đóng lại Lục Tử Hiên đã chen vào.
Trong phòng chỉ để ánh sáng yếu ớt, mắt Lục Tử Hiên đánh giá quanh phòng, xác định cô chỉ ở một mình mới dám ra tay. Anh ta ép cô lên tường, nhẹ nhàng vỗ về gương mặt cô, dùng giọng nói hấp dẫn: “Em đẹp thật, đẹp như tiên nữ giáng trần, làm người khác không kiềm được muốn thương yêu em.”
Thiện Khiết Nhi kinh hoàng kêu to lại bị Lục Tử Hiên hôn, tiếng kêu sợ hãi bị nuốt mất. Cô nhìn vào đôi mắt sâu của anh ta, thì bị nỗi đau buồn trong đôi mắt đó làm hoảng sợ, người này mang đau buồn cùng phẫn nộ, hợp với khuôn mặt anh tuấn làm người khác không thể rời mắt, thật là giết cô gái trạch nữ là cô chết tươi. Cô bình tĩnh lại không phản kháng nữa, chỉ liều mạng theo dõi anh ta, nhìn vào mắt anh ta.
Lục Tử Hiên thấy cô yên lặng, khoé miệng nhếch lên. Đàn bà đều phóng đãng lẳng lơ như thế, Ninh Tiểu Thuần đã thế, cô gái trước mặt này cũng thế, không có một chút ý thức nguy hiểm nào, đã nói lên cô ta cũng là người dễ dãi. Không hưởng thật phí, anh với cô ta sẽ chơi một đêm.
Nhìn dáng người cô ta cũng đã trưởng thành, lại không phản kháng, sẽ không bị ghép tội cưỡng dâm. Hắn cười gian manh, làm nụ hôn sâu thêm.
“Tôi muốn em!” Lục Tử Hiên dùng giọng nói tràn ngập tình dục.
Thiện Khiết Nhi chưa kịp hiểu lời Lục Tử Hiên nói, hắn đã ôm lấy cô, xoay tròn một vòng ấn cô vào ghế salon, đôi tay hắn chia nhau vươn vào trong váy ngủ cô, phân nhau hành động, một tay hướng lên trên, một tay xuống phía dưới, vuốt ve hai nơi mẫn cảm trên dưới. Hơi thở hắn nóng rực quanh quẩn gáy cô, đôi môi nóng như lửa gieo xuống cần cổ mảnh mai của cô những vết đỏ đậm lợt không đều.
Ngực cô bị kéo lộ ra ngoài, hắn kéo mạnh áo lót cô, cặp vú đầy đặn bật ra ngay tức khắc, nảy lên theo động tác của hắn. Bàn tay hắn thoả sức vuốt ve, ngón tay dài đè lên đỉnh đầu tròn trịa, xoay vần. Bàn tay ôm một bên ngực, cảm nhận sự mềm mại, và đoá hồng nhàn nhạt, khiến luồng khí nóng bắn xuống vật giữa chân hắn.
“Hai khối này có làm đàn ông tán gia bại sản cũng cam lòng!” Lục Tử Hiên cảm thán, hắn thô bạo cởi áo ngủ trong suốt cô ra, cúi đầu cắn một bên đỉnh đầu, nhẹ mút vào, nụ hoa nhanh chóng chuyển sang màu hồng xinh đẹp, đầu lưỡi hắn đánh chuyển trêu đùa.
“Ưm...” Cô ngửa đầu, phát ra tiếng rên.
Nụ hôn của hắn đột nhiên trở nên cuồng bạo, rắng cắn vào đầu vú, nhay kéo, thần kinh cô căng lên, khoái cảm càng dồn dập xông vào người.
Bàn tay mạnh mẽ siết gò mông đàn hồi phía dưới, sau đó ngón tay luồn vào viền quần lót, dùng sức kéo xuống, nơi bí mật màu hồng hiện ra trước mắt. Cửa mình trơn mềm vì kích thích mà hơi rung rung, chất dịch thấm ướt chung quanh, sáng óng ánh.
Bàn tay mạnh mẽ siết gò mông đàn hồi phía dưới, sau đó ngón tay luồn vào viền quần lót, dùng sức kéo xuống, nơi bí mật màu hồng hiện ra trước mắt. Cửa mình trơn mềm vì kích thích mà hơi rung rung, chất dịch thấm ướt chung quanh, sáng óng ánh.
Tay hắn phủ trọn khu vườn, bàn tay quấy phá, đẩy hai cánh hoa sang hai bên, nắm nụ hoa nhạy cảm, chà xát thật nhanh đầy ác ý. Truyện được copy tại Truyện FULL
“Đừng đụng... Ưh...” Hai chân Thiện Khiết Nhi vì bị ngón tay quấy nhiễu mà căng ra, cổ họng cũng nghẹn thắt. Môi cô thoát lời phản đối yếu ớt bất lực, cảm giác tê dại lan nhanh khắp thân làm hai chân cô mềm nhũn. Cô bất giác chúi người về trước, đôi môi đỏ mọng nhả ra từng làn hơi nóng.
Hắn cắn vành tai cô, nói: “Ngoan, đừng cố chống cự, tận tình hưởng thụ đi.” Ngón cái và ngón trỏ hắn nắm nụ hoa nắn bóp, đến khi nó sưng đỏ to lên, truyền đến từng cơn khoái cảm mất hồn. Ngón giữa hắn linh hoạt thăm dò lối vào, tận tình xoa vách tường mềm mại, làm chất dịch tràn ra càng nhiều, chảy dọc xuống đùi.
Thiện Khiết Nhi muốn đẩy hắn ra, gã đàn ông xa lạ này sao có thể dễ dàng xâm phạm cô, nhưng không còn trêu đùa vỗ về của hắn, trong cô thấy trống rỗng, nửa người dưới lại ngứa ngáy khó chịu, mâu thuẫn đan xen, không biết làm sao. Lục Tử Hiên ngồi dậy, một tay ôm bắp đùi cô, để hai chân cô mở rộng thêm, đưa lưỡi liếm hương vị mới mẻ ngọt ngào. Bên trong đùi cô có ngọn lửa di chuyển truyền từng cơn tê dại, đánh tan toàn bộ tức giận của cô.
Tay cô vịn lưng ghế salon, hai chân mềm nhũn rũ xuống, độ cao như thế càng để Lục Tử Hiên mặc tình mút mát, đầu lưỡi linh hoạt đưa vào xoáy ra, đùa nghịch đẩy cô về phía đỉnh triều, âm thanh yêu kiều càng lúc càng không kiềm được, quanh quẩn vang to trong phòng khách.
“Em thật ngon.” Lục Tử Hiên khen ngợi, hắn liếm láp liên tục cửa mình cô như nhấm nháp socola hảo hạng. Nằm trên salon, Thiện Khiết Nhi không ngừng lắc lư đầu, khó kiềm chế nổi. Cô cảm giác cô sẽ chết mất, sẽ tan chảy mất! Tuy không phải là lần đầu tiên nhưng cô vẫn còn rất non nớt, từng đợt tấn công khiến cô không chịu được. Các giác quan toàn thân cô nhanh chóng bị khoái cảm xâm chiếm, cô không còn cảm nhận được bất cứ gì, cũng không biết phải kháng cự lại hắn thế nào.
“Ah...” Đôi môi đỏ mọng phát ra tiếng rên yêu kiều liên hồi, cô không khống chế được vòng eo đong đưa, không cản được đôi mông luôn đưa đến sát mặt hắn.
“Đổi, đổi cái đó...” Đầu lưỡi đã không còn thoả mãn được cô.
“Sao nào?” Hắn biết rõ còn cố hỏi.
“Chỗ đó... Làm ơn... vào đi...”
“Nói tôi biết phải làm sao.”
Cô cắn môi dưới, thở gấp: “Là... chỗ đó, nhanh...”
Lục Tử Hiên cực kì hưng phấn, cô gái này đúng là ngon miệng, còn ngon hơn cả Ninh Tiểu Thuần. “Chỉ xem, cho tôi biết là chỗ nào.” Hắn đứng lên.
Thiện Khiết Nhi mở to mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn trộm nhìn vật đó trong quần hắn. Việc đã đến nước này, cô không thay đổi được nữa. Cô ngồi dậy, chìa tay đụng vào vật đó của hắn.
“Làm vậy tôi không cảm nhận thấy, cầm nó đi!” Hắn ra lệnh.
Cô mạnh dạn cầm vật đó qua lớp quần, Lục Tử Hiên lòng tham không đáy, uy hiếp nói: “Có vật cản trở, tôi không cảm nhận rõ được!”
Thiện Khiết Nhi hung hăng nhìn hắn, vươn tay cởi thắt lưng, cởi quần hắn, sau đó nắm lấy, vật đó nóng rực khiến cô hoảng sợ.
Bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo chạm khẽ đến vật nóng của hắn, cảm giác lành lạnh làm hắn chấn động. “Di chuyển,“ hắn rên rĩ dễ chịu, “Cầm nó, di chuyển lên xuống.” Cô lên xuống vài cái, vẻ mặt hắn lập tức say mê, há miệng rên.
Thiện Khiết Nhi thấy ngay đỉnh đầu hắn có vài giọt trong suốt, cô đưa tay chấm, ngạc nhiên khi thấy phân thân hắn vì thế mà run lên. Nếu dùng lưỡi, không chừng còn khiến hắn sung sướng. Vì thế lưỡi cô chậm rãi chìa ra khỏi môi, dừng ngay trước nó, từ từ đánh vòng quanh.
Hắn như bị chấn động thật mạnh, hai mắt đột nhiên mở bừng, nhìn thấy cô liếm vật nóng của hắn mà lập tức hưng phấn đến run rẩy: “Ngậm vào!!” Để cho hắn sướng khoái hơn nữa.
“Ngậm hết vào, dùng miệng em thoả mãn tôi.” Hắn giữ chặt đầu cô, nhét trọn vật đó vào miệng cô. Ninh Tiểu Thuần chưa hề làm vậy với hắn, vậy thì cứ hưởng thụ chỗ Thiện Khiết Nhi vậy.
Thiện Khiết Nhi cực kì tức giận, rõ ràng là muốn hắn đi vào, giải quyết cho cô, giờ lại biến thành cô phải phục vụ hắn, cô bực tức!
Lục Tử Hiên nhồi vật to cứng chiếm hết miệng Thiện Khiết Nhi, mũi nhọn để sâu trong cổ họng cô làm cô có cảm giác muốn nôn, giọt nước mắt trong suốt khẽ ánh nơi khoé mắt. Tay Lục Tử Hiên ghì đầu cô, đong đưa mông trước sau. Lưỡi cô đưa đẩy cây gậy của hắn, cảm xúc ấm áp đổ về trước, hắn cảm thấy thoải mái sung sướng, yết hầu nhấp nhô, tiếng rên nặng nề.
Cái đó của hắn quá lớn, cô ngậm rất mệt, cô ngước mắt muốn bảo hắn dừng lại thì thấy vẻ mặt say mê của hắn. Mày hắn cau chặt, hai mắt nhắm kín, môi nhếch nhẹ tràn tiếng rên rĩ. Thấy dáng vẻ hắn say sưa, nhớ đến mình chưa được thoả mãn, cả người cô nóng lên, ngay cả bàn chân cũng nóng, giận dữ bùng phát. Cô cụp mắt xuống, tay cầm ở gốc xoay nhẹ, đầu lưỡi tỉ mỉ liếm đỉnh đầu, hắn rên ngày càng nặng, động tác đè đầu cô càng lúc càng nhanh.
Ngay lúc hắn sắp bùng nổ, bỗng Thiện Khiết Nhi đẩy hắn ra, hắn kinh ngạc nhìn cô. Thân hình Thiện Khiết Nhi nhích nhẹ nằm ngang, tìm chỗ thoải mái, “Anh xấu quá, chỉ biết lo cho bản thân.”
“Ô, giận à? Cô gái ngon lành này...” Lục Tử Hiên kéo chân cô lên, không nương tình đẩy eo một cái, nháy mắt đâm vào cô, khi thì hắn đâm cạn, khi lại đâm sâu cọ hai bên, salon mềm mại khiến hai người càng gắn chặt, phân thân của hắn cũng đi vào chỗ sâu nhất.
“A, a, a...” Cô lắc đầu, ưỡn eo lên, cặp mông tròn trịa cũng di động theo tần suất của hắn. “Giờ sướng rồi chứ?” Hắn vỗ mạnh lên mông cô mấy cái.
“Nhanh lên... Mạnh một chút...” Cô thở gấp, Lục Tử Hiên liếc cô một cái, nâng mông vọt mạnh.
Ah... Lục Tử Hiên làm rất kịch liệt, lực rất mạnh mẽ, cô sắp không chịu nổi, thân hình run rẩy, tê liệt ngã xuống ghế, mặc hắn đốt lửa trong cơ thể cô. Hai tay hắn chộp vú cô, xoa bóp thật mạnh, vết tay màu hồng chồng chéo nhau trên ngực, làm nổi thêm nụ hoa đỏ tươi bắt mắt.
“Đến đi!” Hắn quát, tốc độ nhanh hơn, nhiều đốm lửa nháy mắt ngưng tụ, trở thành một đám cháy hừng hực thiêu huỷ ý thức cô.
“Á....” Cô hét lên, nháy mắt bị ném lên thiên đường, đạt đến cảnh giới thần tiên. Vách tường co thắt nhanh mạnh cho hắn biết cô gái đã lên đỉnh, hắn lập tức ung dung rút ra, bắn lên đùi Thiện Khiết Nhi, cùng bay lên thiên đường.
Lục Tử Hiên cả người khoan khoái, ôm ngực Thiện Khiết Nhi, dâm ô nói: “Em thật ngon lành, làm tôi muốn ngừng mà không ngừng được.” Thiện Khiết Nhi nhướng mắt nhìn thẳng hắn: “Anh không sợ tôi tố cáo anh tội cưỡng dâm sao?”
Hắn nhếch mép, nâng cằm cô nói: “Tiểu hồ ly, không phải em rất hưởng thụ, rất phối hợp sao?”
Thiện Khiết Nhi bị trả một đòn, xấu hổ đỏ mặt, ậm ừ: “Là anh ra tay trước, anh, anh dụ dỗ tôi...”
“Ha ha, thích không?” Hắn hỏi.
Thiện Khiết Nhi nhìn khuôn mặt đẹp trai của hắn, trong lòng nhộn nhạo tình yêu nam nữ, cụp mắt không nói câu nào. Cô là trạch nữ tiêu chuẩn, đã mười tám tuổi vẫn chưa yêu đương, rất ít tiếp xúc với đàn ông. Dù đêm đầu không phải dâng cho người mình thích, cứ mơ mơ màng màng cho đi. Đây là lần đầu được trai đẹp khen ngợi thế này, cô thẹn thùng mãi, nhưng lòng vẫn rất vui vẻ.
Lục Tử Hiên nhìn cơ thể xinh đẹp của cô, cười cười. Hắn vuốt ve đường cong cô không muốn rời tay. Thiện Khiết Nhi chợt hỏi: “Anh là ai? Sao lại xuất hiện ở nhà trọ màu hồng?”
Lục Tử Hiên đột nhiên nhớ tới chuyện “đội nón xanh”, hắn không đáp mà hỏi ngược lại: “Bình thường nhà trọ có đàn ông ra vào không?” Thiện Khiết Nhi nghi hoặc nhìn hắn, dè dặt hỏi: “Anh hỏi làm gì?”
Đầu óc hắn linh hoạt, nói dối: “Thật ra tôi là thám tử tư, nhận uỷ thác của người ta đến điều tra. Em nhớ đừng nói ai biết đấy.”
Cô nói thật nhỏ: “Chẳng lẽ nhà trọ chúng tôi có người làm kẻ thứ ba? Hay là tội phạm ư?”
Lục Tử Hiên buồn cười bĩu môi, dùng giọng điệu nghiêm túc nói: “Xin lỗi, tôi không thể tiết lộ nhiệm vụ, đây là tính chất nghề nghiệp.”
Thiện Khiết Nhi bật ngón cái, “Ừ, thái độ làm người của anh rất chính trực, rất tốt.”
“Vậy em cho tôi biết được không?” Hắn truy hỏi.
Cô nghĩ ngợi nghiêm túc, nói: “Hình như không có, bình thường tôi ít ra khỏi nhà, không rõ lắm. Dù có đi nữa cũng là bí mật ra vào.” Cô đột nhiên nhớ tới cô diễn viên trên tầng trên, chẳng lẽ hắn điều tra cô ta?
Lục Tử Hiên cảm thấy không hỏi được cô chuyện gì, hắn buồn bực, buông cô ra, đứng lên nói: “Muộn rồi, ngày mai còn phải đi làm, tôi về trước.”
Thiện Khiết Nhi thấy hắn mặc quần áo, trong lòng bỗng thấy chát chát. Đây là tình một đêm đó sao? Chỉ vì mục đích thoả mãn sinh lý mà tiến hành giao cấu, đến gần sáng là chia tay, chỉ làm người tình một đêm. Nhưng hiện giờ đêm vẫn còn đen, cô thậm chí còn không biết tên với số điện thoại của hắn.
Lục Tử Hiên mặc đồ xong, quay đầu hôn lên môi cô, khoát tay nói: “Đêm nay thật vui vẻ, tôi đi đây.” Lúc Thiện Khiết Nhi thấy hắn ra cửa, không nén được lên tiếng: “Anh tên gì? Làm sao liên lạc với anh?”
Hắn nghĩ thầm trong bụng, bèn thuận miệng nói: “Tôi tên Can Hiên. Tạm biệt.”