“Tôi không biết con đường mình đi dẫn tới đâu, nhưng tôi vững bước hơn khi tay tôi siết chặt tay em.”
Alfred DE MUSSET
Thứ Năm ngày 22 tháng Mười hai
Sân bay Nice-Côte d’Azur
11h55
Vầng mặt trời mùa đông chói lóa chiếu ngợp mặt đường băng.
Nội trong sáng hôm đó Jonathan đã rời bỏ cảnh sắc âm u của nước Anh để đến với tiết trời nắng ráo Địa Trung Hải. Vừa xuống máy bay, anh vẫy một chiếc taxi tới Antibes. Đường đi thông thoáng, tài xế rời xa lộ rồi lái theo tuyến tỉnh lộ chạy dọc bờ biển. Trên đại lộ Lối đi dạo của dân Anh, người ta ngỡ như đang là mùa xuân hoặc đang ở California: các vận động viên đang chạy bộ, người già dắt chó đi dạo. Vào tầm giờ ăn trưa này, nhiều nhân viên công sở đang ngồi dưới giàn cây, vừa dùng bữa qua loa vừa ngắm nhìn vịnh Thiên thần.
Chỉ hai mươi phút sau, chiếc xe đã tới địa phận Antibes. Nó chạy xuyên qua trung tâm thành phố tới đại lộ Garoupe. Càng tới gần mục tiêu, Jonathan càng cảm thấy nỗi phấn khích dâng lên. Lúc này ai đang ở “nhà của Alice” nhỉ? Giờ đang là kỳ nghỉ lễ. Biết đâu cô bé được anh đưa về tận nhà hai năm trước lại vẫn nghỉ Giáng sinh cùng bố mẹ tại căn nhà đó?
- Xin chờ cho vài phút, anh đề nghị tài xế rồi đi vào cuối ngõ Sans-Souci.
Lần này, cánh cổng lớn đóng kín. Anh phải bấm chuông nhiều lần và tỏ rõ thiện chí trước camera giám sát rồi người ta mới đồng ý mở cổng phụ để anh vào.
Anh cuốc bộ trên lối đi rải sỏi chạy cắt ngang rừng thông. Mùi húng tây, hương thảo và oải hương phảng phất trong không khí. Một phụ nữ tuổi chừng năm mươi đang đứng đợi anh trên thềm nhà. Tóc bà túm gọn sau tấm khăn trùm, tay cầm bảng màu và mặt lấm tấm vài vệt màu, rõ ràng là anh đã quấy rầy đúng lúc bà đang vẽ tranh.
- Tôi có thể giúp gì cho anh? Bà hỏi với âm sắc Áo khá rõ và điều này càng khiến bà giống Romy Schneider.
Bà tên là Anna Askin và là chủ sở hữu ngôi nhà từ mùa xuân 2001. Một khu bất động sản mà bà cho thuê phần lớn thời gian trong năm, thường là theo tuần, cho một lớp khách hàng giàu có mang quốc tịch Nga, Anh và Hà Lan.
Jonathan chỉ gần như ngạc nhiên. Vậy là Alice đã nói dối anh: “bố mẹ” cô bé không phải chủ nhân của ngôi nhà. Rõ ràng là họ chỉ thuê nó trong quãng thời gian nghỉ ngắn ngủi.
- Xin lỗi vì đã quấy rầy bà, nhưng tôi đang tìm lại một gia đình đã thuê nhà của bà cách đây đúng hai năm. Ông bà Kowalski, bà còn nhớ họ chứ?
Anna Askin lắc đầu. Thường thì bà không gặp trực tiếp các khách thuê nhà: say mê các phần mềm tự động hóa, chồng bà đã tự động hóa hoàn toàn ngôi nhà. Mọi thứ hoạt động bằng mật mã và tia hồng ngoại, được tích hợp trong một hệ thống điều khiển đã lập trình sẵn.
- Tôi không rõ nữa, nhưng tôi có thể kiểm tra.
Bà ra hiệu cho Jonathan đi theo ra sân thượng. Anh đi theo bà ra đến một vọng lâu hình tròn vươn cao trên biển và các vách đá. Bên cạnh giá vẽ, đặt trên mặt bàn gỗ tếch là chiếc máy tính xách tay đời mới nhất đang phát ra tiếng nhạc êm ái. Bà chủ nhà người Áo mở một bảng Excel tổng hợp quá trình cho thuê nhà.
- Ông bà Kowalski, chính xác là thế. Một cặp vợ chồng người Mỹ. Họ đã thuê ngôi nhà này mười lăm ngày từ 21 tháng Mười hai 2009 đến mùng 4 tháng Một. Lạ ở chỗ họ đã rời đi sớm hơn dự kiến: ngôi nhà đã bỏ trống từ tối hôm mùng 1.
Vậy là họ rời đi chỉ vài giờ sau khi Alice quay về, Jonathan nghĩ.
- Bà có địa chỉ của họ không?
- Không, họ thanh toán mọi chi phí bằng tiền mặt: họ đã chuyển 9.000 đô tới văn phòng của chồng tôi tại New York trước đó nhiều tuần. Chuyện này không phải thông lệ, nhưng đã từng có các khách hàng người Mỹ quen làm vậy. Họ có “đạo sùng bái tiền mặt” mà, bà nói với giọng pha chút xem thường.
- Thế còn số tiền bảo lãnh nhà thuê?
- Họ chưa bao giờ đòi hoàn lại số tiền ấy.
Khốn thật…
- Rốt cuộc bà cũng phải lưu giữ được thông tin gì đó chứ!
- Duy nhất một địa chỉ mail. Chúng tôi liên lạc với nhau qua mail mà.
Không quá hy vọng, Jonathan ghi lại địa chỉ hòm thư điện tử: một tài khoản Hotmail có lẽ được tạo ra chỉ để dùng vào việc thuê nhà này và hầu như không thể lần theo.
Tuy vậy anh vẫn cảm ơn Anna Askin đã giúp đỡ và đề nghị tài xế đưa mình ra sân bay.
14 giờ
Jonathan tiến về phía quầy vé tín dụng Air France để mua vé chuyến 15 giờ đi Paris. Anh sang khu vực lên máy bay rồi kiên nhẫn gặm một chiếc club-sandwich tại một trong những nhà hàng có tầm nhìn toàn cảnh nhô ra trên đường băng.
Anh thường cảm thấy không thoải mái khi ở trong các sân bay, nhưng sân bay Nice lại khác. Được lắp kính trong suốt, sân bay này có dạng chiếc nón khổng lồ bằng kính trông hao hao đĩa bay. Mặt tiền ốp kính đem lại một quanh cảnh ấn tượng nhìn ra Địa Trung Hải, vịnh Thiên thần và những đỉnh núi tuyết phủ của dãy Esterel. Xây dựng theo trường phái vị lai mang lại cảm giác yên lòng, nơi này mời gọi người ta đến với mộng tưởng. Ánh sáng chan hòa khắp nơi tựa như trong một kho bãi với kích thước vô hạn bồng bềnh giữa bầu trời và mặt biển…
Anh kéo dây chun để mở cuốn sổ bìa bọc vải giả da có phần ghi chép lại cuộc trò chuyện với Jim Flaherty. Anh ghi lại những thông tin vừa nghe Anna Askin thuật lại và ý thức được rằng mình không tiến thêm được mấy. Đến lượt anh, câu chuyện của Alice Dixon đã khiến anh xúc động tới tận tâm can, nhưng anh không thể làm tốt hơn những người đã quan tâm đến vụ án này trước mình: anh càng điều tra, điều bí ẩn càng trở nên nan giải và các hướng điều tra cứ tăng theo cấp số nhân, mà hướng nào cũng khiến người ta phải hoang mang.
Anh ghi chép thêm vài dòng nữa, cố tìm ra một vài yếu tố kết nối chúng với nhau, ghi ra giấy tất cả các giả thiết thoáng qua trong tâm trí. Mải suy nghĩ, đến lúc người ta gọi tên anh mới đứng dậy đi tới quầy làm thủ tục lên máy bay.
Hoàn toàn ý thức được rằng những suy diễn của bản thân đang lâm vào ngõ cụt và một mình anh sẽ không có cách nào tìm ra chìa khóa giải đáp bí ẩn, anh nhận ra một điều thật hiển nhiên: phải liên hệ với Madeline Greene.
Sân bay San Francisco
8 giờ 45
Với vẻ tự hào không che giấu, viên cơ trưởng của hãng hàng không Air China lưu ý hành khách rằng máy bay vừa di chuyển vào bãi đỗ sớm năm phút so với dự kiến.
Túi hành lý đeo trên vai, Madeline nối bước đám du khách đang tụ lại xếp hàng trước phòng nhập cảnh. Bị lệch múi giờ, cô mất một lúc mới nhận ra rằng lúc này đang là chín giờ sáng. Khi được yêu cầu xuất trình hộ chiếu, cô nhận ra rằng trong lúc lên đường vội vã, cô đã quên điền tờ khai trực tuyến ESTA[1] để xin nhập cảnh vào Mỹ!
[1]. Viết tắt của cụm từ tiếng Anh: Electronic System for Travel Authorization (Hệ thống cấp phép du lịch điện tử).
- Vài ngày trước cô đã lưu lại New York. Tờ khai lần trước vẫn còn hiệu lực trong vòng hai năm, nhân viên phòng nhập cảnh trấn an cô.
Cô thở phào và cố gắng trấn tĩnh. Vì không phải chờ nhận hành lý ký gửi, cô tiến thẳng ra khu dừng đỗ dành cho taxi và đưa cho tài xế địa chỉ duy nhất của Jonathan mà cô có: địa chỉ nhà hàng của anh.
Trời nắng ấm. Khó mà tin được rằng chỉ vài giờ trước, cô vẫn ở trong quanh cảnh xám xịt của Paris. Cô mở cửa kính xe để cảm nhận rõ hơn tiết trời dễ chịu.
California…
Cô đã luôn mơ được tới đây, nhưng cô vẫn nghĩ sẽ tới đây nhân dịp nghỉ lễ cùng người yêu. Chứ không phải như thế này, cấp tập, sau khi nói dối người đàn ông vừa cầu hôn cô.
Khỉ thật… tại sao mình lại phá hỏng mọi thứ thế này?
Cô đã mất hai năm để xây dựng lại một cuộc sống ổn định và thanh thản, nhưng thế cân bằng đẹp đẽ đó đã vỡ tan tành cùng với sự xuất hiện trở lại đầy xảo trá của những bóng ma quá khứ. Chỉ trong vài ngày, cô đã đánh mất mọi dấu mốc của đời mình. Cô cảm thấy lạc lối giữa một vùng giáp ranh ẩn chứa nhiều hiểm nguy, bị giằng co giữa hai cuộc đời trong khi chẳng còn cuộc đời nào trong số ấy thuộc về cô trọn vẹn nữa.
Xe đã lăn bánh khoảng hai mươi phút để chạy xuyên qua thành phố từ những khu phố phía Nam tới tận North Beach.
Chiếc taxi thả Madeline xuống trước nhà hàng của Jonathan vào lúc mười giờ…
Trong khi đó, tại Paris
Sáu giờ tối. Máy bay khởi hành từ Nice chậm so với dự kiến: một cuộc đình công tự phát của các kiểm soát viên không lưu đã buộc chiếc máy bay nằm bất động trên mặt đất gần một giờ đồng hồ. Rồi, khi đã bay tới Orly, lại phải chờ thêm hơn mười lăm phút nữa để lắp đặt cầu hàng không. Trời tối sầm, lạnh lẽo và mưa tầm tã, vùng ngoại ô tắc nghẽn; vẻ mặt cau có khó chịu, tay tài xế taxi nghe radio ở mức âm lượng cực đại mà không buồn quan tâm đến hành khách ngồi trong xe.
Welcome to Paris!
Jonathan không có tâm hồn người Paris. Trái ngược với New York, San Francisco hay những thành phố miền Đông Nam, thủ đô nước Pháp không phải thành phố anh yêu thích. Tại đó anh không cảm thấy thoải mái, không lưu giữ những kỷ niệm, không bao giờ muốn nuôi dạy con trai mình lớn lên chính tại nơi đó.
Sau khi vượt qua cửa ô Orléans, dòng xe lưu thông trên đường đã thoáng hơn đôi chút. Xe đang tiến lại gần Montparnasse. Anh đã kiểm tra trên điện thoại “của mình” giờ giấc hoạt động của tiệm hoa do Madeline làm chủ. Cô chủ hàng hoa chỉ đóng cửa tiệm vào lúc tám giờ tối. Chỉ vài phút nữa thôi anh sẽ gặp lại cô, sẽ trò chuyện cùng cô. Anh cảm thấy phấn khích xen lẫn âu lo. Anh chưa từng có cảm giác hiểu rõ một người đến thế trong khi ít giao du với họ như vậy. Chỉ cần vô ý cầm nhầm điện thoại của nhau là đủ để anh cảm thấy gắn bó với cô sâu sắc đến thế.
Xe taxi vượt qua tượng sư tử Belfort trên quảng trường Denfert-Rochereau, tiếp tục lăn bánh trên đại lộ Raspail rồi rẽ ở phố Delambre. Kia rồi, chỉ còn vài mét nữa thôi. Anh đã nhận ra mặt tiền cửa hàng sơn màu xanh quả hạnh từng được xem ảnh trên Internet. Một chiếc xe tải đậu sừng sững trước một nhà hàng sushi đang khiến cả con phố tắc nghẽn. Nóng lòng muốn tới đích, Jonathan thanh toán tiền cước taxi rồi sải bước nốt vài mét còn lại để tới tiệm hoa…
San Francisco
Thay cho tấm biển, một tấm bảng con treo lủng lẳng trên cửa nhà hàng French Touch thông báo:
Quý khách hàng thân mến,
nhà hàng tạm thời đóng cửa
cho tới hết ngày 26 tháng Mười hai.
Xin cảm ơn quý vị đã rộng lòng cảm thông.
Madeline không thể tin nổi vào mắt mình: Jonathan Lempereur đã đi nghỉ cơ đấy! Nói gì thì nói, không phải cô vừa vượt qua mười hai nghìn cây số… chẳng vì cái gì đấy chứ?
Khốn kiếp! Lẽ ra cô đừng nên bốc đồng như vậy mới phải, lẽ ra cô nên tìm hiểu tình hình trước khi tiến hành một chuyến đi như vậy, nhưng Jim Flaherty đã cam đoan với cô rằng tay chủ nhà hàng đã lên máy bay từ tối hôm qua kia mà.
Cô đọc lại dòng cuối cùng được viết bằng phấn:
Xin cảm ơn quý vị đã rộng lòng cảm thông.
- Lòng cảm thông của anh thì có! Anh có biết lòng cảm thông của anh ở đâu rồi không? Cô hét lên trước ánh mắt sững sờ của một bà cụ vóc người nhỏ thó đang dắt chó đi dạo.
Paris
Các bạn thân mến,
Nhân dịp cuối năm
Khu vườn kỳ diệu sẽ đóng cửa từ thứ Tư
21 đến thứ Hai 26 tháng Mười hai.
Thân chúc các bạn một kỳ nghỉ lễ an lành!
Madeline Greene + Takumi
Jonathan dụi mắt vẻ hoài nghi: một chủ tiệm hoa đóng cửa tiệm ngay trong tuần lễ trước Giáng sinh! Hẳn là cô gái người Anh đã không cưỡng nổi sở thích thái quá của dân Pháp đối với những kỳ nghỉ lễ! Anh chuyển từ ủ rũ thất vọng sang tức giận. Trong lúc đang giận sôi lên, anh nghe thấy điện thoại đổ chuông trong túi áo. Là Madeline gọi tới…
Cô: Anh đang ở đâu thế?
Anh: Chà! Cô chưa bao giờ được học cách chào hỏi sao?
Cô: Chào. Anh đang ở đâu thế?
Anh: Còn cô?
Cô: Ngay trước nhà hàng của anh chứ đâu!
Anh: Thế nào kia?
Cô: Tôi đang ở San Francisco. Cho tôi biết địa chỉ nhà anh, tôi sẽ tới gặp anh.
Anh: Nhưng đúng ra thì tôi đang vắng nhà!
Cô: Nghĩa là...
Anh: Tôi đang ở Paris, ngay trước tiệm hoa của cô.
Cô: …
Anh: …
Cô: Bực thật, anh không báo trước cho tôi một câu được sao?
Anh: Vì đó là lỗi của tôi ư? Xin báo trước là tôi cũng có thể khen tặng cô một câu tương tự đấy nhé!
Cô: Chính ANH là người khơi mào lục lọi điện thoại của tôi! Chính ANH đã xen vào chuyện chẳng liên quan gì đến mình! Chính ANH xới lại hồ sơ vụ án đã phá hủy cuộc đời tôi. Chính ANH…
Anh: ĐỦ RỒI ĐẤY! Cô nghe đây, chúng ta cần nói chuyện, thật bình tĩnh. Trực tiếp.
Cô: Với khoảng cách mười nghìn cây số này, tôi e rằng chuyện đó khó mà thực hiện được!
Anh: Chính vì thế mà mỗi người chúng ta sẽ tiến một bước về phía đối phương.
Cô: …?
Anh: Tôi đề nghị chúng ta gặp nhau ở Manhattan. Như vậy sẽ nhanh, và nhờ chênh lệch múi giờ, chúng ta có thể có mặt tại đó ngay tối nay.
Cô: Anh khùng hay sao thế! Trước hết là máy bay không còn chỗ trống, thẻ tín dụng của tôi thì đã ở mức báo động đỏ và tôi xin báo để anh biết rằng…
Anh: Có một chuyến của United Airlines lúc hai rưỡi chiều. Tôi vẫn thường bay chuyến đó tới New York đón Charly. Tôi có thẻ tích điểm được giảm giá khá nhiều nên sẽ tặng cô vé bay…
Cô: Anh biết nơi mình có thể ngồi chễm chệ với cái vé giảm giá đó chứ?
Anh: Được rồi, cô có tỏ ra thô lỗ và mồm năm miệng mười cũng chẳng ích gì đâu. Tốt hơn hết là nhắn cho tôi số hộ chiếu, ngày cấp và nơi cấp đi. Tôi cần những thông tin đó để đặt vé.
Cô: Thôi ngay kiểu ra lệnh và nói chuyện với tôi như với một con nhóc đần độn đi! Anh đâu phải bố tôi!
Anh: May là không phải, tạ ơn Chúa…
Cô: Và thôi xen vào cả cuộc sống riêng lẫn cuộc điều tra của tôi đi!
Anh: Cuộc điều tra của cô? Xin nhắc để cô nhớ rằng cô đã không còn là cảnh sát từ lâu rồi đấy.
Cô: Tôi không hiểu tại sao anh lại quấy rầy tôi, cũng không hiểu anh đang tìm cách giành được cái gì. Anh muốn dọa phát giác tôi, có phải thế không?
Anh: Đừng có nực cười như thế, tôi chỉ muốn giúp cô thôi.
Cô: Cứ bắt đầu bằng việc tự giúp mình đi đã.
Anh: Ý cô là sao?
Cô: Ý tôi là cuộc sống của anh đang rối như canh hẹ và vợ cũ của anh đang che giấu anh nhiều chuyện.
Anh: Cô dựa vào đâu mà dám khẳng định như vậy?
Cô: Tôi cũng vậy thôi, tôi cũng đã tiến hành tìm hiểu sơ bộ…
Anh: Lại thêm lý do để chúng ta nói chuyện với nhau, phải không?
Cô: Tôi chẳng có gì để nói với anh hết.
Anh: Nghe này, tôi có những thông tin mới về Alice Dixon.
Cô: Anh điên thật rồi…
Anh: Cứ để tôi giải…
Cô: Anh biến đi cho khuất mắt!
Cô đã ngắt máy. Anh thử gọi lại cho cô, nhưng cô đã tắt luôn điện thoại. Lạy Chúa lòng lành! Cô không hề tạo điều kiện cho anh…
Một loạt tia chớp rạch toang đám mây đen rồi tiếng sấm ầm ì nổi lên. Trời tiếp tục đổ mưa như trút nước. Jonathan không có cả ô lẫn áo mưa, vậy nên áo măng tô của anh sũng nước. Anh thử vẫy taxi, nhưng anh đâu phải đang ở New York. Bực mình, anh cuốc bộ tới tận trạm chờ taxi của ga Montparnasse rồi đứng vào hàng người đã xếp sẵn. Cái bóng đen thẫm và trơ trọi của tòa tháp gớm guốc khiến bầu trời Paris biến dạng. Như mỗi lần đến khu phố này, anh tự hỏi làm sao người ta có thể cho phép xây dựng bộ khung xương thảm hại vừa khổng lồ vừa phi thẩm mỹ này.
Anh vừa ngồi lên taxi thì một tiếng chuông nhẹ nhàng và náo nức thông báo điện thoại vừa nhận tin nhắn vang lên trong túi áo khoác ẩm ướt.
Đó là tin nhắn của Madeline. Nội dung tin nhắn là một dãy số và chữ cùng với cụm sau: “Cấp tại Manchester, ngày 19 tháng Sáu 2008”.
Tại sân bay Charles-de-Gaulle, Jonathan đáp chuyến bay của Air France lúc chín giờ mười phút tối. Chuyến bay kéo dài bảy tiếng năm mươi lăm phút và máy bay hạ cánh tại sân bay New York JFK lúc mười một giờ năm phút.
Madeline rời San Francisco lúc hai rưỡi chiều. Cô đã nhận được vé điện tử qua mail như Jonathan hứa. Chuyến bay tới New York kéo dài năm tiếng hai mươi lăm phút. Khi máy bay chở cô hạ cánh xuống sân bay JFK, đồng hồ chỉ mười một giờ kém năm.
New York
Vừa xuống sân bay, Jonathan đã tra trên màn hình báo trình tự các chuyến đến. Chuyến bay của Madeline hạ cánh trước chuyến bay của anh mười phút. Không biết cô đang đợi anh ở đâu, anh ngập ngừng định gọi cho cô, rồi nhận ra nhà hàng Thiên Môn nơi anh và cô đã bước vào và va phải nhau.
Có lẽ là…
Anh tiến lại gần quán cà phê và nhìn qua cửa kính. Madeline đang chiếm một bàn, trước mặt là tách cà phê và bánh vòng. Anh phải mất một lúc mới nhận ra cô. Nạn nhân thời trang thanh lịch đã nhường chỗ cho một cô láng giềng nền nã. Lớp son phấn trang điểm đã biến mất. Một đôi Converse thay cho giày cao gót, chiếc áo măng tô da thay thế áo khoác hiệu Prada và một chiếc túi lính thủy dúm dó để trên ghế đã truất ngôi những túi hành lý họa tiết Monogram sang trọng.
Tóc cô búi gọn lại đằng sau. Vài lọn tóc vàng xổ ra khéo léo che khuất một phần vết sẹo, song vẫn mang đến nét nữ tính cho vẻ bề ngoài mới mẻ của cô. Jonathan gõ hai tiếng lên lớp kính thật nhẹ như thể đang gõ cửa. Cô ngẩng lên nhìn anh và ngay lập tức anh hiểu ra rằng người đang xuất hiện trước mặt mình đây chẳng có gì liên quan đến cô gái xinh đẹp điệu đàng anh đã gặp hôm thứ Bảy tuần trước. Nữ thanh tra cảnh sát Manchester đã lấn át cô chủ tiệm hoa Paris.
- Buổi tối tốt lành, anh nói rồi tiến lại bàn nơi cô đang ngồi.
Hai mắt Madeline đang đỏ ngầu vì thiếu ngủ và ánh lên vẻ mệt mỏi.
- Buổi sáng tốt lành, buổi tối tốt lành… tôi chẳng còn biết giờ là mấy giờ, cũng chẳng biết hôm nay là thứ mấy nữa…
- Tôi có thứ này mang trả cho cô, anh nói rồi chìa cho cô chiếc điện thoại của cô.
Đến lượt mình, cô lục túi áo rồi cầm chiếc điện thoại của Jonathan mà quăng về phía anh, anh chụp gọn lấy.
Kể từ giờ trở đi, họ không còn đơn độc nữa.
Hết phần 2