Tháng mười này là sinh thần của Tiêu Diệp, một năm thanh bình lại sắp qua đi, sau đó hai tháng, Tiêu Diệp đã đăng cơ tròn ba năm. Ba năm, đối với một vị tân đế mà nói là một con số có nhiều ý nghĩa. Trong ba năm này, uy
thế Tiêu Diệp ngày càng lớn, mà Đại Dận dưới sự thống trị của hắn đã bắt đầu có dấu hiệu của một thời thịnh thế.
Lễ bộ sáng sớm nay đã bắt đầu trình lên tấu chương chuẩn bị cho sinh
thần của hắn, đúng lúc vài vị thừa tướng đều có mặt, Ngụy Nguyên tiếp
nhận danh sách nhìn một lượt, vuốt râu cười nói: “Lễ bộ đúng là tận
tâm.” Hắn có chút xúc động, “Qua tháng mười, quan gia liền đã hai mươi
ba.”
Hắn tuy còn trẻ tuổi, nhưng xử lý triều chính không hề trúc trắc. Vài
vị thừa tướng cũng cảm khái, so với thiếu niên khí phách mà nói, bọn họ
đều đã quá già nua.
Trịnh Niên Khoan ở bên nói: “Chỉ tiếc dưới gối hư không.”
Tương Khác ngồi trên ghế không nói chuyện, nghe được Trịnh Niên Khoan
nói, mi tâm nhảy dựng. Chính sự đường đột nhiên yên tĩnh, tuy lời nói
của Trịnh Niên Khoan không xuôi tai, nhưng đó đúng là điều lo lắng của
nhiều người.
Tiêu Diệp cũng sắp hai mươi ba tuổi, nam tử bình thường tầm tuổi hắn,
dưới gối đã sớm có nam có nữ, mà hắn ngay cả hoàng hậu cũng chưa lập.
Không chỉ có như thế, hậu cung cũng trống rỗng, đừng nói là tần phi, vài năm nay, nghe cả một cái cung tì bị hắn lâm hạnh cũng không có. Nhóm
triều thần cho rằng Tiêu Diệp đối với việc lâm hạnh cung tì không có
hứng thú, nhưng làm cho người ta lo lắng là, hắn không gần nữ sắc, trong cung liền không có đứa nhỏ ra đời. Một hoàng đế không có con nối dõi,
cho dù hắn anh minh đến mức nào, đợi khi hắn băng hà, Đại Dận lại có một phen biến loạn.
Triều thần trong đang đứng trong điện đều là người cũ của Cảnh Tông,
đã trải qua cuộc chiến đoạt đích máu chảy đầm đìa. Cảnh Tông không giống với Tiêu Diệp, hắn có chín người con trai, nhưng chỉ vì không có con
trai trưởng, liền gây ra cục diện loạn lạc năm năm. Mà Tiêu Diệp bây giờ đừng nói đến con trai trưởng, ngay cả một cái thứ tử hắn cũng không có, một khi hắn băng hà, cuộc chiến gió tanh mưa máu để tranh đoạt ngôi vị
tôn quý nhất thế gian là điều khó có thể tránh khỏi.
Thấy mọi người không nói chuyện, Tương Khác buông ly trà trong tay xuống, thản nhiên nói: “Quan gia còn trẻ.”
“Đúng vậy.” Ngụy Nguyên vội nói, “Chư công ở đây gấp cái gì, quan gia vẫn còn trẻ.”
Nhất thời, không khí trong Chính sự đường có phần lung lay. Tương Khác thở dài trong lòng một hơi, đây không phải là vấn đề tuổi tác của quan
gia, hắn nhìn ra được, thì những người khác cũng nhìn ra được, thiên tử
căn bản là không đồng ý đại hôn.
Từ lúc Tiêu Diệp đăng cơ, có rất nhiều triều thần đề nghị hắn tuyển tú,
làm phong phú hậu cung. Trong số những người này dĩ nhiên là có nhóm
ngoại thích, nhưng đại hôn của hoàng đế, vốn là chuyện vì xã tắc thiên
hạ. Không có trung cung, không có con trai trưởng, những việc này không
chỉ khiến sau khi hoàng đế băng hà sẽ có nội loạn mà còn ảnh hưởng đến
địa vị của thiên tử khi còn tại vị. Nhưng lúc đó Tiêu Diệp lại nói, tay
chân ly họa, trong lòng hắn bi thương, không có tâm tư để ý mấy chuyện
này. Việc này cứ thứ kéo dài xuống, thoáng chốc đã ba năm qua đi. Cho dù là bi thương có lớn đến đau bây giờ cũng nên nhạt đi rồi.
Tương Khác hạ quyết tâm, mặc kệ Tiêu Diệp là vì nguyên nhân gì mà
không muốn đại hôn, nhưng hắn không thể để thiên tử tiếp tục tùy hứng.
Không nói đến là vì Đại Dận, chỉ vì bản thân Tiêu Diệp, hắn cũng phải
khuyên nhủ thiên tử. Phải biết rằng, huynh đệ tỉ muội của quan gia có
không ít người không thành thật. Khó đảm bảo hoàn toàn bọn họ sẽ không
lấy chuyện con nối dòng ra mà chỉ trích Tiêu Diệp.
Vừa vặn sau buổi triều, Tiêu Diệp lưu lại một mình Tương Khác để bàn
chuyện, sau khi xử lý xong, Tiêu Diệp đang chờ Tương Khác lui ra ngoài,
lão đầu nhi lại chỉnh chỉnh quan phục, hành đại lễ quỳ rạp trên mặt đất: “Bệ hạ, thần còn có một việc muốn bẩm tấu.”
Tiêu Diệp cảm thấy nghi hoặc, hắn vuốt cằm nói: “Tương tướng làm gì thế, nói đi.”
Vẻ mặt Tương Khác nghiêm túc: “Bệ hạ đã đăng cơ gần ba năm, trung cung
đến nay vẫn vô chủ. Thần mỗi khi nhớ đến, trong lòng đều vô cùng lo
lắng…”
Tiêu Diệp vừa nghe hắn nhắc đến chuyện này, trong lòng cảm thấy không
kiên nhẫn, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh, chờ Tương Khác nói xong, thản
nhiên nói: “Trẫm đã biết chuyện này, nhưng hiện giờ chính sự bề bộn,
chuyện này để sau lại nói.”
“Bệ hạ.” Tương Khác thấy thái độ Tiêu Diệp qua loa, vội nói “Việc lập
hậu, là việc quốc đại sự.” Hắn nhận ra được Tiêu Diệp mất hứng nhưng
việc này không thể để lâu thêm nữa, liền hết lời khuyên can Tiêu Diệp.
Chỉ thấy sắc mặt Tiêu Diệp càng ngày càng đen, tay phải cầm cán bút như
có như không gõ lên mặt bàn, cốc cốc cốc, trong lòng Tương Khác không
khỏi lo sợ.
Đợi Tương Khác nói xong, âm thanh cốc cốc cốc cũng dừng lại. Tiêu Diệp híp mắt, lạnh lùng nhìn Tương Khác đang quỳ gối phía dưới: “Việc nhà
của trẫm khanh cũng muốn quản?”
Tương Khác biết lúc này Tiêu Diệp đang giận dữ, nhưng hắn không thể lùi
bước, nhìn thẳng Tiêu Diệp dõng dạc nói: “Bệ hạ nói lời ấy là sai rồi,
bệ hạ là vua của một nước, bệ hạ lập hậu, hoàng hậu là mẫu nghi thiên
hạ, bệ hạ có con nối dòng, là chuyện liên quan đến giang sơn xã tắc, sao gọi là việc nhà được?”
Tiêu Diệp cười lạnh một tiếng, quăng ngòi bút xuống trước mặt hắn:
“Tương khanh nói thật hay, có phải hay không trẫm ngủ với nữ nhân nào,
dùng cái loại tư thế nào, các ngươi cũng cho rằng đó là chuyện liên quan đến thiên hạ, các ngươi cũng muốn quản?”
Tương Khác sợ hãi: “Bệ hạ, oan uổng cho thần!”
Tiêu Diệp vung tay áo, xoay người bước đi.
Tương Khác bị ngữ khí kinh người của Tiêu Diệp tức đến ngã ngửa, hắn đã
là lão nhân, ôm ngực đứng một lúc lâu mới bình tĩnh lại được, không
ngừng than thở. Quan gia đến cũng vẫn là thiếu niên, tính tính ương
bướng như vậy, chỉ sợ cho dù triều thần có hợp lực khuyên can cũng vô
dụng. Hắn không khỏi nghĩ tới thái hậu, quan gia cùng thái hậu tình cảm
thâm hậu, nếu thái hậu khuyên nhủ, có lẽ quan gia sẽ nghe lọt.