Lời đồn giống như lửa cháy lan trên đồng cỏ mà truyền khắp kinh thành, nếu
nói không có người đứng sau xúi giục, Diệp Huyên không thể nào tin được. Nàng liền nghĩ tới Triệu vương, muốn kéo Tiêu Diệp xuống, không phải là hắn thì còn ai. Diệp Huyên cuối cùng cũng hạ quyết tâm, không thể để sự tình tiếp tục phát triển như vậy.
Nàng cùng Tiêu Diệp vốn là chuyện không thể, trong khoảng thời gian này
ngày ngày ngọt ngào, cũng chỉ là nàng trộm được. Từ lúc nàng gả cho Cảnh Tông, thì nàng cùng Tiêu Diệp cả đời cũng không có khả năng. Nhưng nếu
nàng không gả cho Cảnh Tông, thì cũng không thể gặp được Tiêu Diệp.
Trong cuộc sống chuyện âm kém dương sai như thế này, cầu không được, bỏ
xuống cũng không được, cũng quên không được. Nhưng nàng không thể không
buông tay, cũng không thể quên.
Đoạn thời gian gần đây, chuyện triều chính bận rộn, Tiêu Diệp ngày
ngày ở Lân Đức điện, ngay cả thời gian tới thỉnh an nàng cũng không có.
Đêm nay tiểu nội quan của Thừa Hương điện đi qua, truyền lời thái hậu
thỉnh quan gia qua đó một lát, có việc cần thương lượng. Tiêu Diệp còn
không biết lời đồn đãi nơi dân gian, loại sự tình này triều thần chỉ có
thể gạt hắn, làm sao có gan chủ động nói cho hắn biết. Hắn buông bút
son, trong lòng cảm thấy vui sướng không thôi, xem ra Diệp Huyên là muốn hắn.
Bước chân nhẹ nhàng đi đến Thừa Hương điện, Tiêu Diệp vẫy lui cung tì,
nội quan hai bên, thấy Diệp Huyên ngồi trước án tiền trầm mặc không nói, trong lòng nhất thời lộp bộp rơi xuống. “Nương nương.” Hắn vươn tay
muốn nắm tay Diệp Huyên, nhưng lại bị nàng né tránh.
“Cửu lang, ngươi nên lập hậu.” Diệp Huyên thản nhiên nói, “Quốc gia
không thể một ngày không có vua, ngươi cũng không thể không có con nối
dòng, trung cung để trống đã lâu, đối với quốc gia là điều không nên. Ta đã phân phó xuống dưới, phàm là quan viên từ tứ phẩm trở lên có nữ nhi
đủ tuổi liền tham gia trạch tuyển, ngươi…”
Nàng còn chưa dứt lời, chợt nghe xoảng một tiếng. Tiêu Diệp vung tay hất đổ bình ngọc trên bàn, vẻ mặt hắn khác thường, nhưng khóe môi lại mang
theo ý cười, trầm giọng nói: “Ngươi muốn ta lập hậu?” Hắn lặp lại một
lần, như là không dám tin tưởng, “Ngươi muốn ta cưới nữ nhân khác?”
“Cửu lang…” Diệp Huyên cố nén cảm giác đau nhức nơi gò má, nàng cũng
không biết bản thân rốt cuộc là muốn thế nào, tính tình vốn dĩ kiên
cường, nhưng trước mặt Tiêu Diệp nàng lại yếu đuối như vậy. Nàng tuyệt
đối không thể để nước mắt chảy xuống, hít sâu một hơi, cổ họng đắng
chát, “Ngươi vốn cần một người thê tử.”
Ngươi cần một người thể tử, thiên hạ này cần một hoàng hậu, nhưng người đó không thể là ta.
Tiêu Diệp nhìn nàng, “Diệp Huyên.” Đây là lần đầu tiên hắn gọi tên
nàng, hai chữ hắn tâm tâm niệm niệm bấy lâu nay lại nói ra vào lúc này.
Hắn bước từng bước tới gần Diệp Huyên, nhìn khuôn mặt không chút biểu
cảm của nàng, “Ngươi có tim hay không?” Hắn hung hăng nắm chặt cằm Diệp
Huyên, “Ngươi đến cùng là có tim hay không?”
Ánh mắt hắn hung ác, bỗng nhiên thấp giọng cười: “Ta ở trong mắt ngươi,
có phải hay không là một tên ngốc? Nâng ngươi, che chở ngươi, vì ngươi
mà không cần ngôi vị hoàng đế, ngươi lại muốn ta cưới nữ nhân khác…”
Diệp Huyên mím môi không trả lời, nàng bị Tiêu Diệp khống chế, chỉ có
thể ngẩng đầu nhìn thẳng hắn.
Tiêu Diệp nhìn khuôn mặt xinh đẹp trước mắt, dưới tay là cần cổ trắng
ngần yếu ớt. Trong nháy mắt, hắn thật muốn hung hăng bóp cổ nàng, để
nàng biết bản thân có bao nhiêu đau đớn. Nhưng hắn đến cùng là không thể hạ thủ được, hắn yêu nàng đã bảy năm, nhưng ngay cả một chút cơ hội
nàng cũng không chịu cho hắn, muốn đẩy hắn ra xa.
“Cửu lang…” Nước mắt trong mắt Diệp Huyên, cuối cùng cũng chảy xuống, “Chúng ta là không có khả năng…”
“Vì sao không có khả năng?” Tiêu Diệp bướng bỉnh nói, “Ta có thể không
làm hoàng đế, ngươi cũng có thể không làm thái hậu, chúng ta cao chạy xa bay, A Huyên…” Hắn nhẹ giọng, cơ hồ là cầu xin Diệp Huyên, “Cùng nhau
rời đi, được không?”
Diệp Huyên lắc đầu, bọn họ rời đi, vậy triều đình làm thế nào bây giờ, giang sơn vạn dân nên làm thế nào. Diệp Huyên không thể làm người vô
trách nhiệm như vậy, mắt thấy Đại Dận cuối cùng cũng sắp có ngày thái
bình thịnh thế, nàng làm thế nào chỉ vì tư tình bản thân mà bỏ mặc dân
chúng không để ý.
Nàng còn nhớ rõ sau khi Hiếu Thành hoàng hậu hoăng thệ, trong nhà muốn
chọn người đưa vào cung. Lúc đó nàng mới mười lăm tuổi, tổ phụ gọi nàng
vào thư phòng: “Thập nhất nương, trong nhà muốn ngươi tiến cung, ngươi
có nguyện ý hay không?”
Làm sao có thể nguyện ý đây, một thiếu nữ mười lăm tuổi, đúng là độ
tuổi đẹp nhất của người con gái, lại bị ép bước chân vào thâm cung giết
người không thấy máu, đem cả cuộc đời mình cột với một lão nhân sắp
chết. Hồi lâu sau, Diệp Huyên quỳ xuống dập đầu với tổ phụ, thanh âm mềm nhẹ mà kiên định: “Trong nhà sinh ta nuôi ta, cho ta cẩm y ngọc thực,
an bình không lo, ta sao mà không hiểu, đó là nhờ tổ tiên dùng máu chinh chiến mà được, phụ huynh ngày ngày tranh đấu trên triều mà có. Bây giờ
là lúc ta phải gánh một phần trách nhiệm, thập nhất nương cam nguyện
tiến cung, đa tạ tổ phụ thành toàn.”
“Đứa trẻ ngoan...” Ánh mắt tổ phụ đầy phức tạp nhưng vẫn có nét vui
mừng, “Ngươi nhất định sẽ trở thành một hoàng hậu tốt, chỉ mong ngươi
không thẹn với tâm, không thẹn với cả thiên hạ này.”
“Cửu lang.” Diệp Huyên vươn tay, vuốt ve gò má Tiêu Diệp, “Ta không muốn... thẹn với thiên hạ.”
“Vậy ngươi tình nguyện phụ ta?” Tiêu Diệp chậm rãi buông tay Diệp Huyên, ánh mắt hắn ảm đạm, “Ta nên sớm biết...” Hắn giống như đang nỉ non, “Ta nên sớm biết...”
Diệp Huyên cảm thấy có một bàn tay đang nắm chặt trái tim nàng, Tiêu
Diệp đứng nơi đó, nhưng trong thoáng chốc dường như nàng lại thấy được
đứa trẻ mười năm trước, thần sắc mờ mịt đứng một chỗ, cô độc, đạm mạc
bước từng bước ra ngoài.
Cho đến khi bóng dáng hắn biến mất trong đêm, Diệp Huyên mới ngồi sụp
xuống ghế, đau khổ khóc thành tiếng. Cuối cùng, chính nàng là người chặt đứt tình yêu này. Từ nay đến lúc chết, đêm dài vắng vẻ, chỉ một mình
nàng cô độc.