Lúc Diệp Huyên vào cung, Cảnh Tông đã là lão nhân năm mươi mấy tuổi, bởi vì ốm đau nhiều năm, ngay cả sức lực để ăn cơm mặc quần áo cũng không
có, làm sao có thể cùng nàng viên phòng. Bởi vậy, tuy rằng nàng là quốc
mẫu của Đại Dận, sau khi Cảnh Tông băng hà nàng trở thành thái hậu,
nhưng thật ra nàng vẫn là xử nữ.
Khối thân thể xinh đẹp này chưa từng bị nam nhân xem qua, nơi non mềm
xấu hổ kia ngay cả Diệp Huyên cũng rất ít khi đụng chạm. Giờ phút này,
một bàn tay nóng rực đang đặt lên nơi đó, đầu ngón tay Tiêu Diệp vân vê
hoa môi, gập đầu ngón tay đẩy ra hoa phùng nhỏ hẹp, đem ngón tay đâm
vào.
“Đừng!” Diệp Huyên dường như sắp chết trong nụ hôn của hắn, lưỡi bị
lưỡi của hắn cuốn lấy, ở trong miệng nhỏ của Diệp Huyên tàn sát bừa bãi
thành một mảng hỗn độn. Nàng liều mạng giãy giụa, nhưng dưới sự đùa bỡn
của Tiêu Diệp thân thể nàng càng ngày càng mềm, đợi đến khi ngón tay
Tiêu Diệp bắt đầu trừu sáp trong hoa huyệt, Diệp Huyên cảm thấy hoa tâm
căng thẳng, bất ngờ phun ra một cỗ hoa dịch.
“Thật ẩm…” Tiêu Diệp đem ngón tay rút ra đưa tới trước mặt Diệp Huyên,
chỉ thấy ngón tay hắn dính một mảng ẩm dính, sáng lấp lánh, Tiêu Diệp
đem hai ngón tay hơi tách ra, dâm thủy chảy thẳng xuống, ở giữa hai ngón tay tạo nên một sợi chỉ bạc dâm mỹ. Nụ cười trên mặt nam nhân nguy hiểm đến cực điểm, hắn nhíu mày, giữ chặt cổ Diệp Huyên, đem hai chân đang
khép chặt của nàng mở lớn, “Muốn?”
Diệp Huyên vừa xấu hổ vừa giận dữ muốn chết, nàng xuất thân thế gia
danh môn, chưa từng nghe những lời nói hạ lưu như thế này. Trong lòng
thì kháng cự vạn phần, nhưng thân thể lại hoàn toàn không nghe nàng sai
khiến. Bị Diệp Huyên cười như không cười nhìn chằm chằm, dâm thủy trong
hoa huyệt không ngừng chảy ra, khiến hạ thân nàng càng thêm lầy lội.
“Cửu lang.” Nàng cật lực kiềm chế, “Ngươi không muốn tạo nên sai lầm lớn thì tỉnh táo lại đi!”
“Ta rất tỉnh táo.” Tiêu Diệp lười biếng bắt lấy bàn chân đang đá tới của Diệp Huyên, nhìn vẻ mặt say khướt của hắn, nơi nào có một chút thanh
tỉnh. Hắn nắm lấy chân Diệp Huyên kéo tới, thân thể cũng tự nhiên sáp
tới trước, đem dương vật đã cứng rắn để nơi hoa tâm Diệp Huyên. Trong
lúc Diệp Huyên không để ý, quần của Tiêu Diệp đã sớm không cánh mà bay.
Côn thịt nóng bỏng không có gì cách trở, trực tiếp đỉnh lên huyệt khẩu
Diệp Huyên. Bởi vì Tiêu Diệp đã dùng ngón tay khuếch trương qua, huyệt
khẩu vẫn nhỏ hẹp như trước, nhưng đã mở ra hoa động nho nhỏ. Mị thịt
trước huyệt khẩu không ngừng co rút, hút lấy quy đầu to lớn.
“Hừ…” Tiêu Diệp kìm không được mà phát ra một tiếng hừ nhẹ khiến người ta mặt đỏ tim đập, hắn đang liếm tuyết nhũ của nàng, răng nanh khẽ ma
sát lên đầu vú, phát ra âm thanh chậc chậc dâm mỹ vang dội, “Thật mềm…
Hút thật thoải mái…” Hắn ngẩng đầu lên trêu đùa, “Ta hút ngươi có thoải
mái hay không hửm?”
“Cửu lang, ngươi!” Diệp Huyên làm sao chịu được loại lời nói này, huyệt
khẩu lại mấp máy một trận, đem quy đầu hút thêm một chút. Nàng cảm thấy
trước mắt một trận choáng váng, không thể tin được bản thân là loại nữ
nhân không biết xấu hổ như thế. Vui sướng giấu kín trong nội tâm như một sợi roi dài, không chút lưu tình tra tấn Diệp Huyên. Tiêu Diệp uống
say, việc này vốn là một chuyện hiểu lầm. Thế nhưng bản thân không những không đẩy hắn ra , mà còn mềm nhũn nằm trong lòng hắn, tùy ý hắn đùa
giỡn. Diệp Huyên chợt thanh tỉnh lại, nàng dùng hết sức lực toàn thân
đẩy Tiêu Diệp ra, thừa dịp Tiêu Diệp vẫn còn say dưới chân không vững,
cuống quít từ trong ôn tuyền trèo ra.
Tùy tiện cầm lấy một cái áo choàng phủ lên người, Diệp Huyên chuẩn bị
rời khỏi nơi này, lại nghe thấy Tiêu Diệp phía sau thống khổ rên một
tiếng. Trong lòng Diệp Huyên cả kinh, đáy ao trơn trượt, Tiêu Diệp sẽ
không thực sự bị ngã xuống đi. Nàng cắn răng một cái, trở về bên ao nhìn hắn. Đột nhiên, mắt cá chân bị một bàn tay bắt lấy, trời đất như đảo
lộn, Diệp Huyên nằm sấp trên mặt đất bị nam nhân áp dưới thân.