Ngày thứ hai, từ trong Ngọc Anh điện truyền ra tin tức nói là thái hậu
bị bệnh. Diệp Huyên mệt mỏi dựa vào ghế mềm, toàn thân cao thấp như bị
xe ngựa nghiền qua một lần, đau nhức không thôi. Tiểu huyệt giữa hai
chân nàng càng thêm nóng bừng co rút đau đớn, tuy rằng tối hôm qua vội
vàng bôi chút Trân Châu cao, đã đỡ hơn một tí, nhưng chỉ cần nàng cử
động nhẹ một chút, một cỗ đau đớn như xé rách lại truyền đến. Diệp Huyên chỉ có thể nằm trên giường không động đậy, trong lòng oán hận Tiêu Diệp quá mức thô bạo, nhưng chỉ cần hồi tưởng đến chuyện tối qua, lại cảm
thấy hổ thẹn áy náy, lại có chút vui mừng vụng trộm.
Đúng lúc này, Tiêu Diệp theo thường lệ tới vấn an. Sau khi tỉnh rượu,
chuyện tối qua hiển nhiên không có lưu lại trong đầu hắn nửa điểm ấn
tượng. Nghe Tầm Hương nói thái hậu bị bệnh, hắn có chút lo lắng nói:
“Người bệnh có nặng không?” Rồi phân phó Cao Thành Phúc đang đứng bên
cạnh, “Cao Thành Phúc, đi thái y viện gọi Tôn thái y đến đây.”
“Thái hậu chỉ cảm thấy có chút không khỏe, đặc biệt căn dặn nô tì, báo
cho quan gia biết, không cần làm to chuyện.” Tầm Hương cúi đầu, không
dám nhìn mặt Tiêu Diệp, chỉ cần nghĩ đến chuyện khó coi nơi Khúc thủy
các hai chân nàng liền nhũn xuống.
Diệp Huyên vốn không sao, nhưng Tầm Hương vừa sợ, nàng cũng rất xấu
hổ. Thanh âm ôn hòa của nam nhân vang lên, Diệp Huyên khiến có cảm giác
như Tiêu Diệp đang ở bên tai mình nói những lời hạ lưu. Thanh âm ôn
nhuận như ngọc lại nói ra những lời tà nịnh bá đạo như vậy, Diệp Huyên
không cách nào tưởng tượng được, Cửu lang do một tay nàng nuôi lớn, sau
khi say rượu còn có một mặt như thế.
Trong trí nhớ của Diệp Huyên, Tiêu Diệp luôn luôn nhu thuận, trầm mặc.
Bởi vì những chuyện xảy ra lúc nhỏ, trên người hắn không có chút kiêu
ngạo của người hoàng thất, hắn luôn yên lặng đứng một bên, nói không
nhiều lắm, giống như một con thú nhỏ quái gở.
Đứa trẻ như vậy sẽ không được mọi người yêu thích, mẹ đẻ Tiêu Diệp là
một cung tì bình thường, bị Cảnh Tông say rượu lâm hạnh một lần cứ như
vậy mà hoài long thai. Bộ dạng cung tì kia như thế nào, Cảnh Tông căn
bản không nhớ rõ, qua loa ban cho nàng một danh phận tài tử, liền quên
mất nàng ta.
Khi đó vì chuyện tranh giành vương vị mà trên triều lẫn trong hậu cung
mạch nước ngầm đều mãnh liệt chuyển động, Tiêu Diệp im hơi lặng tiếng
được sinh ra, tuy rằng hắn là con của Cảnh Tông, nhưng không được người
khác coi trọng. Hắn cùng mẹ đẻ hắn yên lặng sống trong cung, nhìn các vị huynh trưởng ngươi tới ta đi, vì tranh giành ngôi vị Thái tử đánh cho
đầu rơi máu chảy.
Không được mấy năm, mẹ đẻ Tiêu Diệp qua đời, Tiêu Diệp liền triệt để
trở thành người vô hình. Một đứa trẻ chưa tròn năm tuổi, cô độc sống
trong thâm cung, không thể nào có được một tuổi thơ tốt đẹp. Người trong cung am hiểu nhất là chuyện phủng cao thải thấp, lúc mẹ đẻ còn sống, nữ nhân yếu đuối kia còn có thể che chở cho Tiêu Diệp vài điểm. Nhưng khi
nàng mất đi, Tiêu Diệp cũng không còn ai để dựa vào.
Chính vào lúc đó, hắn càng ngày càng quái gở. Đến khi Tiêu Diệp tròn bảy tuổi, cuộc đời hắn đột ngột chuyển ngoặt.
Hiếu Thành hoàng hậu lúc bấy giờ đã nhiều năm không có con, nỗ lực hai mươi mấy năm, phát hiện bản thân không thể hoài thai, Hiếu Thành hoàng
hậu cuối cùng cũng chấp nhận số mệnh. Nàng đem Tiêu Diệp không có ai
nuôi nấng chuyển vào Thanh lương điện, muốn an ủi bản thân dưới gối
không có con cái. Mà Cảnh Tông cũng buông tha hy vọng có con trai
trưởng, cùng vào năm đó, lập thứ trưởng tử Tiêu Thịnh làm thái tử.
Vốn tưởng rằng thái tử vị đã định, thế cục triều đình có thể ổn định
xuống, nào ngờ nhóm hoàng tử vào lúc này lại tranh đấu càng thêm kịch
liệt. Mẹ đẻ của Tiêu Thịnh cũng không có xuất thân cao quý, mà bản thân
hắn cũng không phải là người tài đức, chỉ vì thân phận thứ trưởng tử của hắn, Cảnh Tông mới lập hắn làm thái tử. Thứ tử của Cảnh Tông, tam hoàng tử, ngũ hoàng tử, lục hoàng tử đều có nhà mẹ đẻ cao quý, sau lưng có
không ít triều thần ủng hộ, làm sao có thể cho phép thái tử vị nằm trong túi Tiêu Thịnh. Đúng lúc này, Tiêu Diệp lại trở thành con nuôi của
hoàng hậu, khiến cục diện bỗng chốc nổ oanh một phen.
Hiếu Thành hoàng hậu là tộc tỷ của Diệp Huyên , hai tỷ muội đều xuất
thân từ Diệp thị Tuyên thành, là thế gia hiển hách đứng đầu Đại Dận.
Càng quan trọng hơn là, trong tay Diệp thị nắm trọng binh, muốn đoạt vị
thành công, lôi kéo Diệp thị là chuyện không thể không làm. Nguyên bản
Hiếu Thành không có con trai, là đối tượng mượn sức của các vị hoàng tử, nào ngờ nhảy ngang ra một cái Tiêu Diệp. Ngoài miệng hoàng hậu nói nhận hắn làm con để bớt cô tịch, ai biết Diệp thị có phải hay không muốn
nâng đỡ người kế vị mới, đảm bảo Tiêu Diệp thượng vị.
Cứ như vậy, Tiêu Diệp còn chưa kịp thích ứng biến hóa thân phận của
bản thân, đã bị quấn vào vòng tranh đấu gay gắt. Hắn chỉ là đứa trẻ bảy
tuổi, ám chiêu trên triều tự nhiên không tính lên người hắn, nhưng những nữ nhân trong hậu cung này, ngoài sáng trong tối có vô số thủ đoạn
khiến người ta có khổ mà nói không được, lại dùng hết lên người hắn.
Mỗi lần hồi tưởng đến thời gian này, Diệp Huyên đều đau lòng không thôi, đứa nhỏ này làm thế nào mà sống được. Tiểu hài tử tầm tuổi như hắn, vốn nên không lo không nghĩ, vui vẻ chơi đùa không chút cố kỵ, mà hắn lại
không dám nói nhiều thêm một câu. Trước khi Diệp Huyên tiến cung đã nghe tổ phụ nói qua, trong nhà không có ý tứ nâng đỡ Tiêu Diệp. Nhưng nhìn
hắn nhu thuận nghe lời, biến hắn thành bia ngắm làm người khác rối loạn
cũng rất tốt.
Hắn cứ như vậy trở thành bia ngắm suốt bốn năm, bốn năm sau, Hiếu Thành hoàng hậu hoăng thệ.
Đối với Tiêu Diệp mà nói, việc Hiếu Thành chết cũng không tạo cho hắn
quá nhiều xúc động. Hắn đã từng cảm kích Hiếu Thành, nhưng phần cảm kịch này đã bị những năm tháng sống trong ám toán suốt ngày mài mòn đến độ
hầu như không còn gì. Hiếu Thành nhận hắn làm con nuôi, thực ra so với
nuôi mèo nuôi chó cũng không khác biệt lắm. Khi nhớ tới thì triệu tới
nhìn một chút, khi không nhớ thì quăng sang một bên không quan tâm. Về
phần thay Tiêu Diệp che gió chắn mưa, lại là chuyện nghĩ cũng không cần
nghĩ.
Tân hoàng hậu vào cung, Tiêu Diệp có lẽ sẽ chuyển khỏi Thanh Lương điện. Tiêu Diệp biết bản thân là đứa trẻ không được người khác yêu thích,
cung tì trong Thanh Lương điện thường nghị luận sau lưng hắn: “Cửu lang
tuổi còn nhỏ, nhưng ánh mắt thoạt nhìn giống quái nhân.”
Như vậy cũng tốt, trở về nơi mình thuộc về, sống một cuộc đời bình
thản như nước. Tốt xấu gì hắn cũng là hoàng tử, sẽ không sợ giống như
dân thường bị đói chết.
Năm thứ năm, Diệp thị Tuyên thành Diệp Huyên nhập chủ trung cung, trở thành hoàng hậu đời thứ hai của Cảnh Tông.
Vào ngày đó, cả Đại Minh cung đều ngập tràn hương vị vui mừng, mỗi người đều có tâm tư riêng của mình, nhưng đều không có ngoại lệ, trên mặt đều bày ra vẻ tươi cười thoạt nhìn chân thành tha thiết. Tiêu Diệp không
muốn làm người khác chướng mắt, sau yến tiệc, liền nhanh chóng trở về
tẩm điện của mình. Chỉ là lăn qua lộn lại đến tận canh ba vẫn không thấy buồn ngủ. Hắn bèn mặc thêm quần áo, nhấc chân bước ra ngoài.
Lúc này đang là giữa hè, đêm mát như nước, trên trời sao sáng lấp lánh.
Tiêu Diệp đi đến chỗ mình thường ngồi, lại phát hiện nơi đó đã có người
ngồi trước.
Mái tóc đen dài của thiếu nữ xõa tung xuống dưới, lễ phục cửu phượng
ngũ sắc vẫn chưa cởi ra, dưới ánh trăng càng thêm chói mắt. Thân thể
Tiêu Diệp cứng đờ, hắn biết, đó là tân hoàng hậu.
Cảm giác được phía sau lưng có người, Diệp Huyên quay đầu lại. Nhìn tiểu nam hài quần áo lộn xộn, búi tóc trên đầu cũng có chút rối loạn, hiển
nhiên là mới từ trên giường đi xuống. “Cửu lang?” nàng khẽ cười, thanh
âm nhu hòa, dễ nghe, “Không ngủ được hay sao?”
Tiêu Diệp không biết vì sao, chỉ biết ngây ngốc gật đầu. Diệp Huyên
hướng hắn vẫy vẫy tay, hắn liền không tự chủ được mà bước tới. “Nương
nương.” Hắn mở miệng có phần câu nệ, dường như nụ cười ôn nhu của thiếu
nữ khiến hắn xúc động, trong lòng bàn tay toàn mồ hôi lạnh.
Diệp Huyên sờ đầu hắn, cảm xúc mềm nhẹ chợt lóe lên, khiến Tiêu Diệp có
chút thất thần, đến khi tỉnh lại đã thấy Diệp Huyên cầm tay mình. “Chúng ta cùng nhau đi ngắm sao đi.” Thiếu nữ nghiêng đầu, cười khẽ hướng hắn
nháy mắt.
“Vâng.” Tiêu Diệp thấp giọng đáp lại, lại cảm thấy như vậy không tốt lắm, hắn lại gật đầu đáp lời rõ ràng, “Vâng!”
Trời đêm hôm đó sao nhiều hay ít, sáng hay mờ Diệp Huyên đã không nhớ
rõ. Khi đó tính tình Diệp Huyên còn có chút trẻ con, không biết thâm
cung hiểm ác, cũng không trải qua dồn ép phong đao sương kiếm. Nàng nắm
lấy bàn tay mềm yếu, nhỏ bé của Tiêu Diệp, chỉ lên trời: “Cửu lang, ước
một chuyện đi.”
Tiêu Diệp nghiêm cẩn lắc đầu: “Ta không được ước.” Hắn cho tới bây giờ
đều chưa từng nói những lời này với người khác, nhưng khi đối mặt với
ánh mắt nghi hoặc của Diệp Huyên, hắn mím môi, cuối cùng vẫn quyết định
nói, “Nếu ta muốn có được cái gì, không cần đến sao trời giúp ta, ta về
sau sẽ tự mình làm được.”
Ngoài phòng, thanh âm Tiêu Diệp dần dần nhỏ đi, hắn cuối cùng cũng
mang theo chúng người hầu rời khỏi. Diệp Huyên thở phào nhẹ nhõm, yếu ớt tựa vào gối mềm. Cửu lang a Cửu lang, cuộc đời ngắn ngủi như thế, chúng ta lại ước muốn quá nhiều điều, lại có những chuyện dù có cầu cũng
không được. Tựa như ta và ngươi, chung quy lại chỉ là ước muốn không
cách nào thực hiện được mà thôi. Ta không có cách nào thực hiện, cũng
không thể nào thực hiện.