Cuộc Hành Trình Ăn Thịt

Chương 69: Chương 69: Cổ Đại. Đẩy Ngã Thiếu Hiệp Chính Đạo 13




“Tướng công...” Cái lưỡi ẩm nóng của nàng liếm lên tai hắn, đầu tiên là vành tai, tiếp đến là chỗ lõm xuống tai tai, giống như mỹ nhân ngư linh hoạt đong đưa cái đuôi, cảm giác tê dại, dây dưa đánh thẳng vào đáy lòng hắn.

”Đừng như vậy...” Hắn cố gắng đè nén hơi thở gấp gáp nơi cổ họng, nghĩ muốn vươn tay đẩy nữ tử này ra, nhưng ngược lại tay hắn chạm phải da thịt trắng mịn của nàng. Nàng cúi thấp người xuống làm cho bàn tay to lớn của hắn bao trọn lấy bầu ngực của nàng, thân thể trắng noãn không tì vết ở trước ngực hắn vặn vẹo cọ xát, từ cổ họng xuống dưới háng, ngọn lửa dục vọng cháy rực lên, thiêu đốt thân thể đang dây dưa với nhau của hai người hầu như không sót cái gì.

Cả người hắn đều ướt đẫm, mồ hôi trên cơ thể liên tục lăn xuống, hô hấp tỏa ra hơi nóng, bên môi còn dính nước bọt của nàng, nơi giữa hai chân của thiếu nữ dâm thủy nhỏ giọt rơi xuống... Dấu vết dâm thủy trong suốt chạy dọc từ cổ xuống bụng hắn, cuối cùng nơi đào nguyên nóng ẩm kia cũng dán lên trên hạ thân hắn.

Côn thịt đã sớm đứng thẳng từ lâu, hai mắt hắn đỏ rực nhìn thiếu nữ vươn ngón tay ngọc nhỏ dài, mở ra hai phiến hoa môi khép kín, lộ ra khe hở hẹp non mềm, thần bí. Trong đầu đang có một giọng nói điên cuồng, kích động không ngừng gào lên, cắm vào đi! Đem côn thịt cắm vào đi! Hung hăng thao nàng, đem tiểu huyệt của nàng thao nát!

Yết hầu của hắn liên tục trượt lên trượt xuống, hắn không ngừng nuốt nước bọt. “Muốn thao ta sao, tướng công.” Nữ tử dường như nhìn thấu suy nghĩ của hắn, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng cười hỏi.

”Ta...” Lý trí nói cho hắn biết phải trả lời là không muốn, nhưng trong lòng hắn lại sục sôi muốn nói ra khát vọng bí ẩn nhất trong đáy lòng mình. Không thể như vậy, hắn liều mạng cảnh cáo bản thân, không thể làm ra loại chuyện không bằng cầm thú, không thể khiến nàng... thất vọng.

”Ta có cách khác nha, tướng công.” Thiếu nữ ôn nhu vuốt ve khuôn mặt hắn, nụ cười trên mặt ngây thơ, ngọt ngào nhưng lại có phần quyến rũ, mê hoặc lòng người khiến người ta sa đọa, “Chỉ cần chàng cưới ta, chúng ta có thể ở bên nhau rồi.”

”Cưới nàng...” Hắn chợt giật mình nghĩ ra, đúng vậy, chỉ cần mình cưới nàng, thì hắn có thể thuận lý thành chương ở bên nàng... Nhưng nàng là yêu nữ ma giáo, tiếng xấu rõ ràng, người người đuổi giết-có một giọng nói nói với hắn như vậy.

Như vậy thì đã sao, nàng là yêu nữ, đã làm rất nhiều việc ác, nhưng thế thì... cùng việc ngươi thích nàng có liên quan gì đến nhau?

Tất nhiên là không có vấn đề gì, hắn hiểu rõ điều này. Tuy hắn giữ mình theo chính đạo, cũng lấy loại lập trường này để quyết định tất cả mọi chuyện. Nhưng chỉ cần hắn thích yêu nữ này, cho dù có muôn vàn khó khăn, hắn cũng muốn cùng nàng đối mặt.

Không đúng, hắn giật mình sợ hãi, mình vừa nghĩ gì thế?! Hắn, hắn thế nhưng...

Thiếu nữ nở nụ cười, thanh âm của nàng mềm mại giống như nói mê: “Chàng thích ta, tướng công.'

Tô Tuyển mở to hai mắt, trên trán đầy mồ hôi lạnh. Cảnh trong mơ còn rõ ràng ngay trước mắt, vẻ mặt nàng cực kì chắc chắn, thanh âm mềm mại không ngừng vang lên bên tai hắn, “Chàng thích ta, tướng công.' Tô Tuyển không tự chủ xiết chặt nắm đấm, mình... mình thật sự thích yêu nữ kia?

”Điều này là không thể.” Tô Tuyển thì thào tự nói, bây giờ tạm thời không bàn đến thân phận Thánh nữ của Thiên La giáo của Diệp Huyên, nàng làm việc quỷ dị khó lường, mục đích nàng đến đây vẫn nằm sau sương mù, lại càng không nói đến việc Tô Tuyển còn đang bị nàng dùng độc khống chế, cùng với những việc đã phát sinh lúc trước khiến người ta khó mà mở miệng. Nghĩ tới nghĩ lui, Tô Tuyển cũng tìm không ra lý do khiến mình động tâm với Diệp Huyên . “Nhất định là do tinh trùng lên não...” hắn hít sâu một hơi, cố gắng đem những hình ảnh trong đầu xóa đi, “Đúng, đi ra ngoài thanh tỉnh, thanh tỉnh... Hít thở không khí.”

Diệp Huyên không biết đã đi nơi nào, trên boong thuyền có chút náo nhiệt. Nhìn xuyên qua lớp sương mù trên biển, có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ của quần đảo cách đây không xa. Nếu không xảy ra chuyện gì bất ngờ, đêm nay bọn họ có thể đặt chân lên quần đảo Bích Lạc-đại bản doanh của Huyền Nữ giáo.

Bây giờ không phải là lúc suy nghĩ lung tung, Tô Tuyển thầm tự nhắc nhở mình, Ân đại hiệp vẫn đang chờ mình lấy Lưu Ly đan về cứu mạng, việc cấp bách lúc này là tìm cách khiến Diệp Huyên giải độc cho mình.

Trong lúc hắn đang trầm tư, thì thấy Nguyên Ung đi tới: “Đêm nay các ngươi sẽ chính thức nhập giáo.” Giọng của Nguyên Ung vẫn âm trầm như trước, “Ta vừa mới nhận được lệnh của Mẫn trưởng lão, từ bây giờ, quy củ nhập giáo phải sửa lại.”

Trên boong thuyền mới vừa rồi còn huyên náo bây giờ đột nhiên trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người kinh ngac, nghi hoặc nhìn Nguyên Ung. Sửa quy củ? Sửa như thế nào?

”Không phải là chuyện xấu.” Nguyên Ung cười nói, “Bởi vì nhóm lô đỉnh lúc trước khiến các trưởng lão không quá hài lòng, cho nên bây giờ, lô đỉnh muốn rời thuyền phải cùng nữ đệ tử giao hợp, nếu không đạt được yêu cầu của ta...” Hắn cố ý kéo dài giọng, rồi đột nhiên thay đổi, giọng nói trở nên lạnh lùng, “Toàn bộ ném xuống biển làm mồi cho cá ăn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.