“Nàng gọi hắn ta là phu quân?” Qua hồi lâu, Diệp Huyên mới nghe thấy
giọng của Lục Cẩn, vừa thấp vừa trầm có vẻ như đang rất bình tĩnh. Nàng
bất ngờ rùng mình một cái, vô thức bước lui về phía sau, lại bị Lục Cẩn
nắm lấy tay, gầm lên trước mặt nàng: “Nàng lại dám ở ngay trước mặt ta
gọi hắn là phu quân?!”
Điều này khiến hắn tức giận hơn so với
việc Diệp Huyên hoài nghi hắn ám hại Lục Tranh. Nàng biết rõcách xưng hô này có ý nghĩa như thế nào, suốt quãng thời gian quan hai người triền
miên bên nhau, cách xưng hô nàng là dành cho hắn. Nhưng bây giờ hành
động của nàng không khác gì việc giáng cho hắn một bạt tai thật vang
dội.
”Chàng buông ra!” Cổ tay bị hắn nắm chặt đến phát đau, trong đôi mắt của người nam nhân tràn ngập lửa giận. Diệp Huyên đã lâu lắm
rồi không bị hắn đối xử thô bạo như vậy, dù là lúc Lục Cẩn vì đố kỵ mà
tức giận thì hắn cũng không nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh như băng như thế này. Nàng đột nhiên cảm thấy rất úy khuất, hai mắt ngân ngấn lệ, nhưng
vẫn cố quật cường nhìn Lục Cẩn: “Chàng nói cho ta biết đi, có phải chàng hạ độc hay không?”
Thuốc mà Dược vương cốc đưa tới chắc
chắn không có vấn đề, nhưng thân thể Lục Tranh lại khôngchuyển biến tốt
đẹp. Diệp Huyên không muốn hoài nghi Lục Cẩn nhưng nàng căn
bản không thể hiểu được, ngoại trừ Lục Cẩn còn có ai không muốn Lục
Tranh bình phục. Mà với tác phong hành xử của hắntừ trước đến nay,
chuyện này cũng không phải là không có khả năng.
”Được, nàng giỏi lắm!” Lục Cẩn cười lạnh, siết chặt cánh tay của nàng: “Nếu ta nói phải thì nàng sẽ làm gì?”
”Ta....” Diệp Huyên run rẩy.
”Nàng sẽ tố giác ta sao?” Nam nhân chậm rãi tới gần nàng, “Hay là phân rõ giới hạn
với kẻ độc ác giết hại huynh trưởng này, rồi thủ tiết cho người phu quân ôn nhu của nàng? “ hắn cười lớn, một tay bóp lấy cằm nàng, “Ta nói cho
nàng biết, đừng có mơ!”
“Roẹt” một tiếng, làn váy bị nam nhân xe
toạc. Tay hắn vói vào giữa hai chân nàng, không nói một lời tách hai
chân của nàng ra, duỗi tay vào đào viên bí ẩn. “Dừng tay! Đừng mà! Chàng mau dừng tay!” Diệp Huyên liều mạng giãy giụa, hắn sao có thể làm ra
loại chuyện này, huynh trưởng sinh tử chưa biết còn muốn cưỡng gian tẩu
tử của mình! “Ta hận chàng!” Ngay lúc ngón tay của Lục Cẩn cắm vào hoa
huyệt, nàng đã bật khóc: “Nếu như chàng, nếu như... Ta vĩnh viễn
cũng sẽ không tha thứ cho chàng!”
Ngón tay đang cắm rút đột ngột
ngừng lại, Lục Cẩn buông lỏng tay, trên ngón tay dính một vệt đỏ gai
mắt. Diệp Huyên khóc thút đẩy mạnh hắn ra, lảo đảo chạy ra ngoài.
Đều là lỗi của nàng, quả nhiên đều là lỗi của nàng... Nàng phản bội Lục
Tranh, bởi vì sự tồn tại của nàng, khiến Lục Cẩn phạm vào tội giết huynh trưởng bằng độc dược. Nếu như trước đây nàng kiên quyết hơn một chút,
nếu như nàng không yêu Lục Cẩn, thì có phải... Những bi kịch
này sẽ không phát sinh....
Nàng với Lục Cẩn từ nay sẽ cứt đứt đoạn
tuyệt tất cả, mà nàng cũng không mặt mũi về gặp Lục Tranh. Từ khi gả đến Lăng Vân sơn trang, không có thứ gì thật sự thuộc về nàng, bất tri bất
giác, nàng lại quay về Tuyết hiên.
”Nương tử?” Lục Tranh kinh
ngạc. Diệp Huyên co rúm người lại, không dám nhìn vào ánh mắt của hắn,“đã xảy ra chuyện gì vậy nương tử?”
Nghe thấy những lời quan tâm
dịu dàng của hắn, nỗi hổ thẹn trong lòng ngực gần như khiến nàng sụp đổ: “Xin lỗi... Xin lỗi, phu quân....” Sau tất cả những việc mà
nàng đã làm, nàng không còn tư cách để gọi Lục Tranh một tiếng phu quân, “Ta, ta với Cửu đệ...”
”Đừng nói nữa, nương tử.” Lục Tranh nắm
lấy tay nàng, nửa dìu nửa ôm nàng quay về nhà chính, “Ta đã biết.” Lục
Tranh thấp giọng nói, “Nương tử, ta không trách nàng.”
Biết từ
khi nào? Từ khi Lục Tranh cảm thấy nương tử dần thay đổi, trong
lòng hắn mơ hồ có dự cảm. Đợi đến khi cố tình lưu
ý, thì phát hiện chuyện thê tử tư tình với đệ đệ đã là chuyện đã rồi.
Thống khổ, tự trách, phẫn nộ vào giờ phút này biến thành quyết tâm, hắn bình
tĩnh nhìn thê tử, ánh mắt như nhìn thấu tất cả, xen lẫn chút bi thương,
giận dữ: “Đây không phải là lỗi của nàng, cô nương ngốc.” Từ đầu đến
cuối người nữ tử trước mắt giống như cánh bèo trôi dạt đáng thương.
Khi nàng gả đến Lăng Vân sơn trang, vận mệnh của nàng đã không thể nằm
trong tay nàng. Điều duy nhất nàng có thể làm theo tâm ý của mình, chỉ
có tình yêu với Lục Cẩn, tuy rằng tình cảm này cũng bắt đầu từ sự ép
buộc.
”Cũng không phải là lỗi của Cửu đệ.” Lục Tranh mỉm cười, “Là ta, là do ta từ lúc đầu đã không uống những viên thuốc đó.”
hắn đã sớm hạ quyết định kể từ khi thấy nụ cười ngọt ngào trên gương mặt nàng khi
đối mặt với Cửu đệ. Nếu sớm muộn gì cũng chết, sống nhiều hơn vài năm
cũng chỉ là kéo dài hơi tàn mà thôi. hắn ích ky đem nàng cột chặt bên
người, đã đến lúc hắn buông tay rồi.
”Ta chỉ mong nàng sống tốt, mới bù lại được sai lầm của ta khiến nàng lỡ dở bấy lâu.”