Cuộc Hành Trình Ăn Thịt

Chương 147: Chương 147: Đẩy Ngã Thủ Lĩnh Phản Quân




Cửa sắt đóng rầm một phát, Hạ Hoài Cẩn bị cảnh ngục đẩy tới trước, đây là một phòng nghiên cứu nho nhỏ, bốn bức tường đều sơn màu trắng, giữa phòng có một chiếc bàn kim loại hình vuông. cô gái mặc áo khoác dài màu trắng đứng sau bàn, cô khoảng chừng 24, 25 tuổi, mang đôi kính gọng đen, tóc búi thành búi sau đầu, khiến khuôn mặt xinh đẹp của cô có thêm mấy phần nghiêm túc.

”Tên?” cô không ngẩng đầu lên chỉ lạnh lùng hỏi.

Hạ Hoài Cẩn đi đến trước bàn, chậm rãi ngồi xuống cái ghế trước mặt của cô. “Hạ Hoài Cẩn.” anh ta đờ đẫn đáp lời.

”Tuổi?”

”Hai mươi.”

”Cao bao nhiêu?”

”1m82.”

”Cân nặng?”

”75kg.”

”Cơ quan sinh dục dài bao nhiêu?”

Màn hỏi đáp hài hòa đột nhiên bị ngưng lại, phát hiện Hạ Hoài Cẩn không trả lời, cô gái mới ngẩng đầu lên, nhàn nhạt liếc xéo người thanh niên, “Cơ quan sinh dục dài bao nhiêu?” cô đẩy gọng lên một chút, đồng thời lặp lại câu hỏi một lần nữa.

Bàn tay đặt dưới bàn của Hạ Hoài Cẩn nắm chặt lại, thầm thở ra một hơi rồi bình tĩnh trả lời: “18.5cm.”

Tay đang nắm cây bút của cô gái hơi khựng lại, cô nâng mắt lên nhìn, đánh giá Hạ Hoài Cẩn từ trênxuống dưới một lượt, tầm mắt cô dừng lại chỗ hạ thân của người thanh niên trong chốc lát, rồi lạnh lùng hỏi tiếp: “Trước khi cương hay là sau khi cương?”

“....” Lúc này, Hạ Hoài Cẩn cũng nhịn không được mà cảm thấy tức giận, anh ta biết mình đang bị giam trong một nơi quỷ quái, một khi vào đây anh ta chắc chắn sẽ phải nhận đủ loại khinh nhờn, nhục nhã. Thái độ của cô gái trước mặt đối với anh ta không khác gì đối với một loại hàng hóa, nhưng đây là điều hiển nhiên ở đế quốc Nebula, nơi mà địa vị của người đàn ông trong mắt phụ nữ chỉ là những tài nguyên có thể tùy ý phân phối.

”trước khi cương” cô gái hỏi lại một lần nữa, “Hay là sau khi cương?”

Hạ Hoài Cẩn nhìn cô, muốn tìm ra nét cười nhạo từ trong đôi mắt đen đằng sau mắt kính của cô, hoặc là một chút khinh bỉ, nhưng hoàn toàn không có, trong đôi mắt đen kia là một mảng tĩnh mịch. anh ta cười khổ trong lòng một tiếng, bản thân đang bị giam trong cái nhà tù này thì có tư cách gì mà giữ khư khư cái gọi là tự tôn kiêu ngạo.

”Trước khi cương.” anh ta trả lời.

cô gái cúi đầu, cầm bút viết xuống bảng đánh giá hai chữ ƯU TÚ. Đến khi cô đứng lên, Hạ Hoài Cẩn mới phát hiện dáng dấp cô thật nhỏ xinh, không hề có chút cứng ngắc như lúc nãy. Lúc này, trên mặt cô vẫn không để lộ chút cảm xúc nào như trước, ngữ khí cũng thật bình thường, nói với Hạ Hoài Cẩn: “Xong rồi, đánh giá kết thúc, anh theo tôi ra ngoài.”

Chỉ đơn giản như vậy? Hạ Hoài Cẩn có chút nghi hoặc, tuy anh ta chưa từng trải qua các bước đánh giá tư chất của một người đàn ông, nhưng anh ta biết là không qua loa như thế, ít nhất... Lúc anh ta nói ra những con số này, cô ta cũng cần phải dùng một số thiết bị khác để kiểm tra lại. Nếu như đã không cần phải chịu sự vũ nhục lớn hơn thì Hạ Hoài Cẩn cũng không cần lắm miệng làm gì. anh ta trầm mặc đi sát sau lưng cô, đối với việc số mệnh sau này cảu mình sẽ như thế nào, anh ta cũng không cảm thấy lo lắng chút nào.

không có vấn đề gì cả, kể từ khi anh ta bị quân đội chính phủ bắt được, bị nhốt vào nhà tù giành cho tù nhân chính trị thì anh ta đã đoán trước được số mệnh của mình.

cô vẫn đi trước Hạ Hoài Cẩn, anh ta phát hiện cô đang mặc một đôi giày cao gót màu đen kiểu dáng khá già dặn, dưới chiếc áo khoác dài màu trắng là bộ váy cũng có màu đen, cho dù khuôn mặt cô xinh đẹp hiếm có, nhưng cái cách ăn mặc già trước tuổi này khiến cô không có chút mị lực của phụ nữ. Ngay khi cô cầm thẻ cá nhân quét trên cửa Hạ Hoài Cẩn đã kịp nhìn thông tin ID cá nhân của cô: Bác sĩ Diệp Huyên, Tổ trưởng tổ nhân giống sinh sản sở nghiên cứu SCI.

#

”Bác sĩ Diệp, đây là báo cáo thực nghiệm của ngày hôm nay.” Diệp Huyên mở tư liệu vừa được AI gửi tới ra, trong lúc cô đang đọc số liệu thực nghiệm, người máy loại nhỏ dùng để phục vị sinh hoạt rất tri kỉ bâng lên cho cô một ly cà phê. Mùi hương cà phê nồng nàn trong không khí khiến những âm thanh ồn ào bên ngoài văn phòng trở nên xa xôi.

Lúc xuyên tới thế giới này, Diệp Huyên cực kì kinh ngạc. Những cái tên quen thuộc đế quốc Nebula, sở nghiên cứu SCI, kỉ nguyên vũ trụ... Lại một lần nữa cô xuyên về thế giới mà mình từng đến, nhưng khác với lúc trước, khi cô xuyên về thế giới tu tiên thì đã qua hơn ba ngàn năm. Nhưng lúc này, màn hình máy tính đang hiển thị thời gian - ngày 19 tháng 10 năm CE 681.

Ngày 19 tháng 10 năm CE 681, Diệp Huyên nhớ rõ, ngày này vừa tròn một năm kể từ khi cô gặp được Crato trên tàu Hi Hòa với tư cách là sĩ quan phụ tá của hắn.

Nhưng cô biết, cô không thể nào gặp lại Crato. Cùng một thời đại, cùng một thế giới, nhưng vào năm CE185 trong lịch sử đã xuất hiện một ngã rẽ khác.

Trong thế giới của Crato, bởi vì mâu thuẫn giữa điều chỉnh giả với người bình thường càng ngày càng nghiêm trọng nên chính phủ buộc phải đóng cửa sở nghiên cứu SCI nơi duy nhất nắm giữ kĩ thuật ưu hóa gen, tuyên bố kế hoạch cải tạo gen hoàn toàn chấm dứt. Nhờ hành động này mà cuộc nội chiến trong đế quốc mới ngưng lại. Nhưng trong thế giới này, chính phủ không đóng cửa sở nghiên cứu SCI.

Sở nghiên cứu tiếp tục cải tạo gen, số lượng của điều chỉnh giả liên tục tăng lên, cuối cùng đẩy mâu thuẫn giữa hai bên lên tới đỉnh điểm, chiến tranh bùng nổ. Mọi chuyện đều xuất phát từ điều chỉnh giả, sở nghiên cứu SCI tất nhiên trở thành mục tiêu công kích hàng đầu của cuộc chiến. Tuy nhóm điều chỉnh giả có thực lực mạnh, nhưng không thể nào sánh được với số lượng đông đảo của người bình thường, cán cân chiến tranh liền nghiêng về đội quân những người bình thường, nhưng vào lúc phe cánh của nhóm điều chỉnh giả sắp thất bại thì một nhân viên trong sở nghiên cứu SCI đã tạo ra một loại thuốc mới.

Loại thuốc mới này khiến điều chỉnh giả trở nên mạnh mẽ hơn, hơn nữa chỉ cần tiêm thuốc này vào, điều chỉnh giả có thể sử dụng các loại dị năng khác nhau. Phe điều chỉnh giả tất nhiên là mừng rỡ như điên, ngay lập tức phân điều chỉnh giả thành từng nhóm bắt đầu tiêm loại thuốc mới này.

Nhưng trong quá trình tiêm thuốc lại xảy ra dị biến.

Khi thuốc này được đưa vào cơ thể người sẽ biến đổi thành một loại siêu virus, có tốc độ khuếch tán điên cuồng, chỉ trong vòng một đêm đã lây nhiễm cho hơn một vạn người bình thường. Những người bình thường bị lây nhiễm sẽ phải chịu đựng đau đớn, thống khổ trong vài ngày, sau đó tất cả đều chết đi, mọi người kinh ngạc phát hiện, những người chết toàn là đàn ông!

Trận đại dịch này được gọi là “Tháng ba đen tối”, sau đó các nhà khoa học mới phát hiện ra loại siêu virus này chỉ lây nhiễm cho nhiễm sắc thể Y. Cho nên khi đàn ông và phụ nữ đồng thời bị nhiễm bệnh thì chỉ có đàn ông bị chết. Tháng ba trôi qua, dân số nam trên toàn đế quốc Nebula giảm mạnh từ 50 triệu xuống còn 6 triệu, nhưng càng khủng khiếp hơn là số người chết vẫn không ngừng gia tăng. Mà những người phụ nữ bị nhiễm bệnh mãi đến sau này mới phát hiện, những đứa trẻ mà họ sinh ra, tất cả đều là bé gái.

Hơn năm trăm năm trôi qua, siêu virus gây bệnh đã sớm bị tiêu diệt, không có thêm người chết, nhưng những di chứng của nó vẫn còn ảnh hưởng sâu sắc đến nhân loại. trên toàn đế quốc Nebula dân số nam chỉ có 800 ngàn người, trong khi đó dân số nữ đạt mức khổng lồ là 49 triệu người, hai con số chênh lệch một trời một vực. Hàng năm, tỉ lệ bé trai được sinh ra cực thấp chỉ có 0.5%, nhưng con số này cũng là nhờ các nhà khoa học dùng đủ loại biện pháp cái tạo sinh sản mới đạt được.

Giới chính trị, giới khoa học, giới y học.... và tất cả những ngành sản xuất khác nguồn nhân lực chủ yếu đều là nữ. Vì nam giới là tài nguyên trân quý, họ không có khả năng ra ngoài lao động mà cũng khôngai cho phép họ lao động.

Diệp Huyên tất nhiên sẽ không gặp lại Crato, bởi vì cùng là một đế quốc Nebula, nhưng gia Cra lại chưa bao giờ xuất hiện trong lịch sử. Mà cho dù gia tộc Cra có tồn tại thì họ cũng sẽ không bao giờ có một gia chủ tên là Crato. Nam nhân giới quý tộc chỉ cần ở nhà uống trà, đánh đàn, đọc sách, mà sứ mạng duy nhất cả đời họ là kết hôn với gia tộc khác, sinh ra đời sau cho gia tộc đó.

Nghe qua thì có vẻ rất khủng khiếp, nhưng đây lại là kết quả may mắn nhất của 800 ngàn người đàn ông của đế quốc Nebula.

Đọc xong báo cáo thực nghiệm, Diệp Huyên uống cán ly cà phê, trợ lý của cô là Lâm Y cũng đi đến. Đó là một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi vóc người nhỏ bé, đối với việc cấp trên của mình là một cô gái24 tuổi, bà ta không hề cảm thấy khó chịu: “Tổ trưởng, người lần trước bị bắt về đây, tôi có cần sắp xếp người thu thập mẫu của hắn ta không?”

Nhớ đến Hạ Hoài Cẩn, trong mắt Diệp Huyên lóe lên chút cảm xúc bất thường: “không cần, tự tôi làm là được rồi.”

”Nhưng hắn ta là tội phạm chính trị.” Lâm Y nhớ lại, “Người đó hình như là người lãnh đạo của Mặt trận giải phóng nam giới... Đây là một phần tử khủng bố.” Nghĩ đến những hành vi tàn nhẫn của những tên phần tử khủng bố này, ngữ khí của Lâm Y có chút run rẩy, “Những tên tội phạm nguy hiểm như thế đáng lí ra phải đưa đến sở nghiên cứu tài nguyên cấp 4, rồi được phân phối đi làm tài nguyên nghiên cứu chứ? Sao lại đưa đến sở nghiên cứu của chúng ta?”

Bây giờ, phương hướng của sở nghiên cứu SCI không còn là cải tạo gen nữa. Mà nguyện vọng bức thiết nhất của nhân loại không phải là trở nên mạnh mẽ hơn, mà là làm thế nào để sinh ra thế hệ sau. Kỹ thuật thụ tinh nhân tạo đã được tiến hành, nhưng sinh ra thế hệ sau không có trường hợp nào ngoại lệ, đứa bé nào cũng bị khiếm khuyết. Cả đế quốc chỉ có thể đem hy vọng gửi gắm lên 800 ngàn người đàn ông còn sống sót, vậy nên ở thời đại này, tình yêu hay tình dục đều là những thứ rất xa xôi đối với nhân loại. Tác dụng của đàn ông không phải là để thỏa mãn nhu cầu sinh lý mà là để duy trì giống nòi.

Trong tổ của Diệp Huyên, mỗi một đối tượng cung cấp mẫu đều được đánh giá ưu tú. Thông qua bản đánh giá mà lúc đầu cô đã tiến hành giống như với Hạ Hoài Cẩn, những người đàn ông này được chia thành ba nhóm: ưu tú, đủ tư cách và không đủ tư cách. Loại ưu tú được đưa đến sở nghiên cứu tốt nhất, loại đủ tư cách được đưa đến sở nghiên cứu cấp I, còn lại loại không dủ tư cách thì bị đưa đến sở nghiên cứu cấp 4, bị dùng cho những thí nghiệm cải tạo gen, làm chuột bạch thí nghiệm cho những nghiên cứu về siêu vius và các nghiên cứu liên quan đến cơ thể người.

”Tư chất của anh ta là ưu tú.” Diệp Huyên đứng lên, “Nguồn cung cấp tinh trùng từ những người xếp loại ưu tú rất hiếm, cho nên tuy anh ta là tội phạm nghiêm hiểm nhưng đã bị nhốt trong nhà tù cơ giới, thì anh ta không thể giở trò gì được cả.”

”Như vậy” Lâm y cười nói, “Từ tài nguyên nghiên cứu cấp 4 trở thành tài nguyên cung cấp gen cấp 3, tên phần tử khủng bố đó đúng là được lời rồi?”

Diệp Huyên cười nhạt, không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này. “Chị cứ đi làm việc của mình đi, tôi đilấy mẫu của anh ta” cô thản nhiên nói, “Qua ba ngày điều dưỡng, cơ thể anh cũng hồi phục đủ để lấy mẫu tinh trùng rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.