“Thật xin lỗi!”
Hạ Hoài Cẩn để xuống thiết bị điện tử trong tay, Diệp Huyên vẫn giống
như vài ngày trước, đứng ở cửa nghiêm túc cúi đầu xin lỗi anh. Hạ Hoài
Cẩn không nói gì, cầm lên thiết bị điện tử tiếp tục xem tin tức.
Thật sự, thật sự là vẫn không được sao....? Sự uể oải bao trùm khắp
người Diệp Huyên, cô ý thức được sai lầm của mình, nhưng bây giờ có lẽ
đã quá muộn rồi.
Cô sao có thể ngu xuẩn đến như thế, Hạ Hoài Cẩn không giống như những
người đàn ông khác. Đối với những người đàn ông khác mà nói, cách suy
nghĩ của Diệp Huyên là rất bình thường, bởi vì họ đã nhận được sự giáo
dục từ nhỏ, đã sớm tước đoạt quyền được theo đuổi bình đẳng của họ.
Nhưng Hạ Hoài Cẩn là thủ lĩnh của Mặt trận giải phóng nam giới, giành
lấy quyền tự do cho đồng bào là nhiệm vụ của anh, làm sao anh có thể
chấp nhận được tình yêu thiếu tôn trọng của Diệp Huyên đối với mình, thứ tình yêu này với anh mà nói chính là một loại sỉ nhục.
Mà cho dù Diệp Huyên có giải thích như thế nào đi chăng nữa, thì tất cả
đều là vô ích. Giá trị quan được hình thành từ nhỏ sao có thể thay đổi
chỉ trong chốc lát được? Hạ Hoài Cẩn cũng không ngốc đến mức tin tưởng
Diệp Huyên chỉ sau một buổi tối có thể biến thành chiến binh đấu tranh
vì quyền con người, cô cảm thấy mình có lỗi chỉ là vì hiểu được bản thân đã làm anh tổn thương.
Tóc mái rũ xuống trước mặt Diệp Huyên, giấu đi khuôn mặt chản nản, mất
tinh thần của mình, cô giật nhẹ khóe miệng, để vẻ mặt bớt cứng ngắc. Hạ
Hoài Cẩn vẫn không để ý đến cô như cũ, người đàn ông này dường như đã
quyết tâm, cho dù Diệp Huyên có làm gì thì anh cũng sẽ không đáp lại.
Không sao cả, cô liên tục tự cổ vũ mình, biết sai thì sửa. Nếu sửa chữa
mà vẫn không có tác dụng thì... Thì để sau rồi tính tiếp. Không thể phủ
nhận Hạ Hoài Cẩn đã nhìn thấu tính cách của Diệp Huyên, cô không phải là người nhát gan, yếu đuối, mà ngược lại, càng thất bại thì càng dũng
cảm.
Hạ Hoài Cẩn cảm thấy mình đã phạm sai lầm, cứ tưởng rằng thái độ lạnh
như băng của mình có thể khiến Diệp Huyên biết khó mà lui, nhưng hình
như cô càng dính mình hơn?
Kể từ hôm đó, giữa hai người không hề có những đụng chạm thân mật, mà
Diệp Huyên cũng không kiểm tra thân thể cho Hạ Hoài Cẩn nữa. Trong quá
khứ đâu là cơ hội mà cô có thể lợi dụng để ăn đậu hũ của Hạ Hoài Cẩn, mà anh cũng biết rõ điều này. Loại hành vi này nói trắng ra là quấy rối
tình dục, nhưng vì một bên có địa vị cường thế, nên bên còn lại chỉ có
thể giả ngu.
Ý thực được mọi chuyện không ổn, tuy trong lòng ngứa ngáy như có hàng
trăm móng vuốt đang cào loạn, hận không thể đi lên lột sạch quần áo trên người của Hạ Hoài Cẩn, nhưng cuối cùng Diệp Huyên vẫn khắc chế bản
thân. Lần đầu tiên cô thử dùng thái độ ngang hàng để đối xử với một
người đàn ông, không phải là nghĩ ra trăm phương nghìn kế để chiếm được
anh mà là thử tới gần anh, tìm hiểu con người anh.
Mà càng tới gần Hạ Hoài Cẩn, cô phát hiện mình lại càng thêm say mê anh. Cho dù cô chỉ đơn thuần ngồi một bên nhìn Hạ Hoài Cẩn, không làm gì cả
thì cô vẫn vui vẻ ngồi đó cả ngày.
Thế nên công việc mỗi ngày của cô từ kiểm tra thân thể, lải nhải, biến
thành ngồi im lặng, nhìn chằm chằm mình mà ngẩn người? Cẩm máy đọc tin
tức trong tay, dù anh cố gắng ép bản thân không để ý tới ánh mắt nóng
rực sau lưng, nhưng Hạ Hoài Cẩn cảm thấy mình như đang ngồi trên đống
than. Anh vốn là loại người không dễ bị ảnh hưởng bởi những thứ xung
quanh, nhưng bây giờ lại không có cách nào coi Diệp Huyên giống như
không khí.
Cuối cùng thì tại sao mình phải để ý đến cô, người có lỗi là cô, người bị vũ nhục là mình, nhìn Diệp Huyên nhận lỗi với mình hết lần này đến
lần khác, đáng lẽ ra Hạ Hoài Cẩn phải cảm thấy sảng khoái, nhưng không
hiểu vì sao, mỗi khi thấy Diệp Huyên cúi gập người, trái tim của anh lại co rút đau đớn. Lại một lần nữa, anh đối với cô lại sinh ra sự mềm lòng bất thường.
”Diệp Huyên.” Anh đột nhiên xoay người.
Diệp Huyên đang nhìn chằm chằm tấm lưng vững chãi của anh, khóe môi khẽ
cong lên, cũng không biết cô đang nghĩ đến điều gì mà đột nhiên cười lên một cách quỷ dị. Nghe thấy giọng nói của Hạ Hoài Cẩn, cô giật mình
hoảng sợ, cả người giật về phía sau, giống như chú sóc nhỏ bị hoảng sợ,
Hạ Hoài Cẩn nhìn mà cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười.
”Cô đến cùng là muốn làm gì?” Hạ Hoài Cẩn nhìn Diệp Huyên.
Diệp Huyên cúi đầu, rồi ngây lập tức ngẩng đầu lên: “Em” cô cắn cắn môi, nhìn thẳng vào mắt của Hạ Hoài Cẩn, “Em muốn chứng minh thành ý của
mình.”
Thành ý gì, là thành ý cầu xin tha thứ hay là thành ý để bài tỏ tình yêu?
Hạ Hoài Cẩn nhịn không được mà phải thở dài, đôi mắt cô đen nhánh dù
cách một lớp kính, vẫn có thể nhìn thấy ánh sáng chói mắt từ mắt cô, anh nhìn Diệp Huyên một hồi lâu, lâu đến mức Diệp Huyên cứ ngỡ anh sẽ cứ
trầm mặc như vậy, thì đột nhiên nghe thấy anh nói: “Cô thích tôi đúng
không?”
Xoát một cái mặt Diệp Huyên đỏ bừng lên, lớp mặt nạ vạn năm không đổi
lạnh lẽo như núi băng bị phá tan chỉ trong nháy mắt, hai gò má ửng hồng, “Không...” Cô phủ nhận theo bản năng.
Hạ Hoài Cẩn cười cười: “Nếu cô phủ nhận tôi sẽ coi như cô đang nói thật.”
Diệp Huyên đang chuẩn bị lắc đầu đột nhiên khựng lại, cô ngây ngốc trừng mắt nhìn Hạ Hoài Cẩn, trong đầu loạn thành một cục. Hạ Hoài Cẩn thông
minh như vậy, nhất định đã sớm nhìn thấu. Nhưng cô vẫn không nói, lúc
đầu là nghĩ rằng không cần phải nói, nhưng bây giờ... cô cảm thấy bản
thân không có tư cách để nói những lời đó.
Hạ Hoài Cẩn lại thở dài, chính anh cũng không biết bản thân là vì dáng
vẻ ngốc nghếch của cô hay là vì những lời mà anh sắp nói ra mà thở dài.
”Tôi nghĩ rằng nói thẳng cho cô biết đối với cả hai chúng ta đều tốt”
những lời này là nói cho Diệp Huyên nghe mà cũng là nói cho chính mình
nghe, “Cô không cần phải uổng phí tâm tư, giữa chúng ta là không có khả
năng.”
”Vì sao?” Diệp Huyên giật mình sực tỉnh, cuối cùng mới mở miệng, “Vì
sao lại không có khả năng... Em thừa nhận những việc lúc trước là em
không đúng, anh không thích em cũng phải, nhưng.... Nhưng tình cảm mới
là lý do anh khiến từ chối em” bàn tay đặt trên đầu gối nắm chặt lại
thành quyền, Diệp Huyên nói năng lộn xộn: “Chỉ cần anh thích em, em nhất định sẽ tìm ra biện pháp để hai ta được ở bên nhau, còn nếu... Nếu anh
không thích em, thì em cũng sẽ không buông tay!”
Hạ Hoài Cẩn nhìn cô, vẻ mặt vô cùng vi diệu. Cô cuối cùng cũng thẳng
thắn bày tỏ nỗi lòng, nhưng lại là trong tình huống này, “Cô có vẻ như
không hiểu được ý của tôi” giọng nói của anh cực bình tĩnh “Tôi nói
không có khả năng, không phải do địa vị khác biệt, mà cũng không phải”
anh ngừng lại một chút, rồi mới tiếp tục nói “Cũng không phải là do
chúng ta yêu hay không yêu nhau, mà là vì lập trường của chúng ta không
giống nhau, chúng ta căn bản không phải là người trong cùng một thế
giới, cô hiểu chưa Diệp Huyên?” anh thấp giọng nói “Cho dù tôi có yêu cô đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ không kết hôn với cô, trở thành một món đồ do cô độc chiếm.”
”Ở trong lòng anh kết hôn với một người con gái là biến thành món đồ bị độc chiếm ư?”
Hạ Hoài Cẩn cười cười: “Chẳng lẽ không đúng?”
Vốn dĩ Diệp Huyên có rất nhiều lời muốn nói nhưng nghe thấy câu hỏi này
lại cảm thấy nghẹn lời. Bởi vì đúng là như vậy, ở đế quốc Nebula, nếu
trước khi kết hôn, người đàn ông có thể có được một chút quyền tự do,
nhưng khi kết hôn thì có nghĩa là anh ta thuộc về người phụ nữ ấy, đến
cả người thân cũng không còn quan tâm đến nữa.
”Tôi biết cô xuất thân là quý tộc, cái gì cũng có, cái gì cũng có thể
cho tôi” Hạ Hoài Cẩn hơi mỉm cười, nhưng nụ cười này lại khiến Diệp
Huyên càng thêm tuyệt vọng, “Nhưng những thứ đó là cô cho tôi chứ không
phải là của tôi.”
Tài phú, địa vị thậm chí là sự tự do, anh biết nếu Diệp Huyên yêu anh đủ nhiều, cô có thể cho anh hết thảy. Nhưng suy cho cùng những thứ đó đều
phụ thuộc vào sự cưng chiều của người khác mà được ban cho, mà Hạ Hoài
Cẩn cũng không vui vẻ khi nhận lấy.
Trái tim Diệp Huyên hoàn toàn nguội lạnh, “Nhưng mà” môi cô hơi mấp máy, giống như một con thú bị vây khốn dùng hết sức lực còn lại mà phản
kháng, “Nhưng thế giới này... chính là như vậy.”
Không có quyền lợi, không có tự do, nếu may mắn có thể gặp được một
người phụ nữ yêu mình, sống một cuộc sống “hạnh phúc” giống như một loại kí sinh, nếu không may mắn, chỉ đành bị cuốn theo sức mạnh của cường
quyền, không hề dám phản kháng, cứ như vậy mà sống cả đời - đây là số
mệnh của đàn ông, đây là mặt tàn khốc nhất của thế giới này.
”Cho nên” Ý cười trong đáy mắt Hạ Hoài Cẩn đậm dần, đây là lần đầu tiên
Diệp Huyên nhìn thấy anh cười như vậy, hòa nhã nhưng lại có phần kiên
định không chút lùi bước, cả cuộc đời cô cũng sẽ không quên được nụ cười này.
“... Tôi mới phải đi thay đổi thế giới này.”
Đủ lãnh khốc, đủ cứng rắn nhưng trên đời không có thứ nhiệt huyết nào
tuyệt đối không thay đổi, cũng không có ý chí nào không thể đánh bại.
Trong khoảnh khắc đó Diệp Huyên suýt nữa đã bật khóc, “Anh có thể thay
đổi sao?” Cô không biết mình đang hỏi Hạ Hoài Cẩn hay đang hỏi chính
mình, “Anh biết rõ điều này là không thể, anh phải chống lại...” lồng
ngực cô phập phồng dữ dội, gần như phẫn nộ quát lên “49 triệu người phụ
nữ!”
”Tôi biết.” Ngữ khí của Hạ Hoài Cẩn vẫn nhẹ nhàng bâng quơ như không,
nhưng cũng vô cùng kiên định “Có một số việc, nhất định phải có người
tiên phong hành động. Nếu không có ai tình nguyện đi vậy thì tôi sẽ đi.”
#
”Tiểu Huyên” Diệp Như đặt dao ăn xuống, rồi lấy khăn nhẹ nhàng lau khóe
miệng, “Buổi chiều mẹ còn có một cuộc hội nghị, mẹ đi trước đây.”
”Hả? A...” Diệp Huyên sững sờ nhìn mẹ mình đứng lên, bỗng đột nhiên cất
tiếng gọi, “Mẹ, con có một thắc mắc” Diệp Như xoay người, ý bảo cô nói
đi, Diệp Huyên do dự trong chốc lát như vẫn quyết định nói, “Chính phủ
quản chế nam giới có phải là quá hà khắc rồi không? Quá mức hà khắc
rồi... Nữ giới cùng nam giới không phải đều là con người hay sao?”
Diệp Như không nói gì, bà nhìn con gái mình một lúc, rồi khẽ cười: “Nếu
một bên có được quyền lực tuyệt đối, thì bên còn lại bị yếu thế tất
nhiên sẽ bị cướp đoạt nhân quyền, đây là bản tính xu lợi của con người,
mẹ nghĩ con cũng biết điều này. Những vấn đề ngây thơ như vậy sau này
đừng hỏi lại nữa, đêm nay mẹ sẽ không về, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Bỏ lại những lời này, tiếng giày cao gót gõ trên mặt đất nhanh chóng
biến mất. Diệp Huyên ngồi bên bàn ăn sang quý một lúc lâu mới chậm rãi
đứng lên.
Bản tính xu lợi của con người? Mẹ nói đúng, người thống trị không thể
hiểu được người bị thống trị, đây không phải là do bản tính của tất cả
những người thống trị đều ác mà là do lập trường quyết định. Là giai cấp thống trị, lúc đầu Diệp Huyên cũng chưa từng biết thông cảm với tình
cảnh gian khổ của nam giới. Nếu như không có Hạ Hoài Cẩn, chỉ sợ cô sẽ
không bao giờ đi hỏi mẹ mình vấn đề ngu xuẩn này.
Mấy ngày nay cô đã suy nghĩ rất nhiều, thật đúng là thất bại thảm hại... Rõ ràng lớn hơn người đó vậy mà ở trước mặt anh, cô không khác gì đứa
bé ngốc nghếch. Đã làm nhiều việc có lỗi với anh ấy như vậy, Diệp Huyên
nghĩ mình không thể tiếp tục phạm sai lầm nữa.
Vốn dĩ muốn trở về phòng, nhưng cô lại xoay người, đi nhanh về phía cửa chính.
Hôm nay là chủ nhật nên trong sở nghiên cứu chỉ có nhân viên trực ban,
Lâm Y đang ở trong phòng chỉnh sửa số liệu thực nghiệm, thấy Diệp Huyên
vội vã đi qua trên hành lang, đi về phía chỗ ở của những người cung cấp
tài nguyên nghiên cứu, “Bác sĩ Diệp!” Cô ta gọi một tiếng, nhưng dường
như Diệp Huyên không nghe thấy, “Sao vậy nhỉ?” Lâm Y thấp giọng lẩm bẩm, “Sắc mặt của bác sĩ Diệp rất kém.”
Nhưng khi Diệp Huyên bước vào phòng của Hạ Hoài Cẩn, khóe miệng khẽ cong lên, “Anh đi đi.” Cô nói thẳng, “Em đã chuẩn bị cho anh một thân phận
hợp pháp, vốn là...” Vốn là để đem Hạ Hoài Cẩn phân phối cho mình, “Đến
bến cảng cuối cùng gần biên giới, chuyến bay lúc 4 giờ, đi nhanh đi” Cô
cố gắng cười tươi hơn, “Chậm nữa là đuổi tới không kịp đâu.”
”Cô...” Hạ Hoài Cẩn ngây người, lúc đầu là kinh ngạc, trong đôi mắt anh
những cảm xúc phức tạp trộn lẫn vào nhau, có hoảng hốt, có lo lắng, có
vui sướng nhưng không hề có một chút do dự nào.
Chấp niệm không cách nào buông bỏ lại đột nhiên biến mất, Diệp Huyên cảm thấy vô cùng thoải mái, cô rất muốn cười, nhưng quai hàm lại chua xót
đến phát đau, “Không sao cả, không cần lo lắng cho em, ở sở nghiên cứu
này em có thể tự giải quyết” Cô nói năng lộn xộn, “Em nghĩ về sau chúng
ta sẽ không gặp lại nhau nữa, như vậy cũng tốt, tạm biệt anh.”
”Thật xin lỗi.” Cô cúi đầu, nước mắt theo khóe mi chảy xuôi xuống, rồi
rất nhanh đã biến mất trong mái tóc, “Em thật đúng là xấu xa.”
”Không sao cả.” Bàn tay to lớn, ấm áp khẽ chạm lên đỉnh đầu cô, Hạ Hoài Cẩn thấp giọng nói, “Tôi tha thứ cho em.”
”Thật tốt.” Cô ngẩng đầu lên, ngoại trừ khóe mắt hơi ửng đỏ, nhưng Diệp
Huyên đã khôi phục bình tĩnh, cô lấy ra thẻ ID nhét vào trong tay Hạ
Hoài Cẩn, “Tạm biệt anh, Hạ Hoài Cẩn.”
Hạ Hoài Cẩn sững lại một chút, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng anh chỉ gật đầu, “Tạm biệt, Diệp Huyên.” Anh xoay người, quét thẻ
ID lên cửa, cạch một tiếng cánh cửa nhanh chóng mở ra, suốt mấy tháng
trời, lần đầu tiên Hạ Hoài Cẩn nhìn thấy thế giới bên ngoài căn phòng
này. Chân phải dừng trước thềm cửa, Hạ Hoài Cẩn thậm chí còn cảm thấy có chút không chân thật, rất nhanh thôi, anh sẽ lấy lại được tự do.
”Trước khi đi” Anh nghe thấy người con gái đã khiến anh phải vào đây và
cũng là người thả anh rời khỏi nơi này khẽ nói, “Anh có thể... Hôn em
một lần không?” Giọng nói của cô có chút bất an nhưng lại hàm chứa kỳ
vọng mãnh liệt, người con gái ấy giống như con sóc ngốc nghếch, mở to
hai mắt ngại ngùng nhìn anh. Hạ Hoài Cẩn chợt chút ý tới một chi tiết
nhỏ, cô không đeo kính.
”Được.” Anh dịu dàng trả lời, môi mỏng khẽ chạm lên gò má Diệp Huyên một nụ hôn nhẹ nhàng, nụ hôn ấy khẽ đến mức cô gần như không cảm nhận được, hai người đã từng có những tiếp xúc thân mật hơn nhưng vào giây phút
này, cả hai đều im lặng, nhưng trong lòng lại khẽ động.
”Tạm biệt.” Lần này là thật sự tạm biệt, Hạ Hoài Cẩn không hề do dự, xoay người sải bước đi ra ngoài.