Ngày hôm sau, Margaret vẫn không gỡ mắt kính xuống.
Nàng lo sợ, bất an nhìn Alex nhíu mày, cố lấy dũng khí giống như một
người anh hùng nhỏ khẽ nói: “Tôi, tôi cảm thấy không quen…” âm lượng
thật sự là rất nhỏ, Margaret không dám ngẩng đầu, cho nên không thể xác
định được Alex có nghe rõ hay không. Nàng nắm chặt chiếc nĩa trong tay,
giống như phạm nhân chờ đợi bị tuyên án, nhanh chóng máy móc đem bánh mì nhét vào miệng.
Một lát sau, nàng nghe thấy nam nhân đối diện thản nhiên nói: “Ăn từ từ, cẩn thận kẻo bị nghẹn…”
Margaret thầm thở phào trong lòng một hơi – kính mắt bảo vệ.
Thân là tiểu thư nhà bá tước nàng dù sao đi nữa cũng chịu sự giáo dục
của quý tộc suốt mười mấy năm, lễ nghi đã thấm sâu vào xương tủy của
Margaret. Tuy nàng khẩn trương, bất an, nhưng động tác ăn sáng vẫn tao
nhã như trước. Hơn nữa nàng cũng không muốn biểu hiện quá thất thố trước mặt Alex, từ khi hai người kết hôn đến bây giờ đã nửa năm, họ chỉ mới
ăn sáng cùng nhau có ba lần, trong đó có hai lần Công Tước Mar Bran cũng có mặt.
Nhưng mà…. Margaret nhíu mày nhìn cà rốt trong dĩa, đang ăn cùng người khác, lại thể hiện thói quen ăn kiêng của mình không phải là chuyện gì
quá tốt đẹp. Nàng yên lặng, nín thở, vẻ mặt đau khổ nuốt xuống cái thứ
màu tím hương vị kì quái, vừa ngẩng đầu lên lại, nàng phát hiện dường
như Alex đang nhìn mình.
Margaret vội vàng cúi đầu, mất tự nhiên niết cái nĩa trong tay. Đột
nhiên Alex đứng lên, đặt con dao bạc xuống cạch một phát, hắn có chút
thất lễ tháo xuống khăn ăn, lạnh lùng nói: “Đi thôi.”
“Hả? Từ từ, tôi vẫn chưa ăn xong…” Margaret nhìn cà rốt còn lại trong dĩa, cuối cùng cũng không nói gì thêm, yên lặng theo sát phía sau Alex.
Lúc ngồi đối diện nhau trong xe ngựa, hai người im lặng không nói lời nào.
Margaret muốn hỏi Alex vì cái gì đột nhiên tâm huyết dâng trào muốn
đưa nàng đi làm, nhưng nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của hắn, cuối cùng
cũng vẫn sợ hãi đem lời nói nuốt trở về. Có đôi khi nàng thật sự hận
thấy xương cái tính khiếp đảm của mình, nhưng lại không có cách nào cải
thiện được. Rõ ràng đã kết hôn với hắn, thiên thời địa lợi đã có đủ,
nhưng Margaret vẫn không có cách nào đem tâm ý của mình thể hiện ra
ngoài.
Margaret và Diệp Huyên là hai người hoàn toàn khác nhau, lúc vừa mới
xuyên vào người cô gái khiếp nhược này, Diệp Huyên có chút không thích
ứng được. Nhưng đó cũng là chuyện bình thường, cho dù hệ thống có công
năng cường đại nhưng muốn biến một người trời sinh tính tình hướng ngoại đột nhiên trở nên trầm mặc ít lời, giống như phản ứng hóa học trong y
học, cho nên người xuyên qua chịu ảnh hưởng của công năng “Cộng hưởng
tình cảm” sẽ cảm thấy không khỏe. Trong những cuộc thi của học viện
những năm trước, có thí sinh sau khi xuyên vào thân thể túc chủ xảy ra
phản ứng quá lớn, đã xảy ra tình huống công năng “Cộng hưởng tình cảm”
mất đi tác dụng.
Nhưng điều kì quái là, lúc đầu Diệp Huyên cảm thấy có chút không
khỏe, nhưng sau đó ý thức của Diệp Huyên rất nhanh liền tiếp nhận Ma
Pháp sư Margaret. Thậm chí, nàng còn có cảm giác, dường như Margaret mẫn cảm, tự ti là nhân cách ẩn giấu tận sâu trong con người nàng, lúc này
bị hệ thống phóng đại vô hạn, tạo nên một “Diệp Huyên” quái gở.
Cho đến bây giờ, trong lòng Diệp Huyên vẫn cảm thấy nghi ngờ với hệ
thống thi này, dù sao thì lúc trước nàng bị Cố Dần Thành lừa gạt chui
vào đây, trong quá trình nàng làm nhiệm vụ, nàng càng phát hiện nhiều
chỗ khác thường của hệ thống mới này. Cuối cùng thì Cố Dần Thành vì cái
gì mà lại lừa gạt nàng dùng hệ thống này, chắc không phải là do sở thích quái dị của hắn đi.
Cho dù là vì nguyên nhân gì thì bây giờ suy nghĩ cũng vô ích, cái quan trọng nhất trước mắt là nghĩ biện pháp để Alex thôi nhìn chằm chằm vào
mình – dưới ánh mắt chuyên chú của nam nhân, Margaret thậm chí còn run
lên.
Margaret không biết Alex suy nghĩ cái gì, có lẽ nào hắn cảm thấy mình
với vợ không quá thân thuộc nên muốn nhìn kĩ một phen hay sao… Nhưng
nàng không biết rằng Alex cũng rất bất mãn, hắn để ý thấy từ lúc lên xe
ngựa Margaret liền ngẩn người. Tuy nàng vẫn luôn cúi đầu, nhưng Alex có
thể cảm giác được lòng của nàng không ở đây.
Khóe môi giật nhẹ, hắn do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn là ho nhẹ hai tiếng, ra vẻ thản nhiên nói: “Nàng có vẻ rất sợ ta?”
“Hả?” Margaret giật mình, giống như con thỏ nhỏ bị kinh sợ nhảy dựng
lên, nàng cuống quít xua tay, “Không có, không có, tôi làm sao có thể….
Làm sao có thể sợ chồng của mình.” Đây không phải đùa giỡn, thân là một
người đàn ông, nếu biết vợ mình sợ mình như sợ mãnh thú, nhất định sẽ
tức giận. Vì tăng độ tin cậy của câu trả lời của mình, Margaret còn cố
cười một cái, chỉ là nụ cười này cực kì cứng ngắc, khiến người ta vừa
nhìn thấy liền biết nàng đang nói dối.
Alex nhìn nàng một lúc, cho đến khi nụ cười trên mặt nàng không giữ
được nữa, hắn mới dời tầm mắt, có chút thất bại thấp giọng nói, “Quên
đi.”
Xe ngựa đúng lúc thì dừng lại, nên Margaret không nghe thấy câu nói
nhỏ kia của hắn, nàng vội vàng đứng lên, thầm nghĩ nhanh chóng rời khỏi
cái nơi khiến mình đứng ngồi không yên này. Alex lại vươn tay ngăn cản
nàng, nàng có chút không hiểu, lại thấy Alex bước xuống xe, rồi vươn tay về phía mình.
Động tác này khiến Margaret có chút sững sờ, cho đến khi Alex hơi nhíu mày, nàng mới hiểu được ý của Alex. Không biết vì cái gì, hai gò má
Margaret bỗng đỏ lên, trong lòng lại thầm nói với mình Alex chỉ là thể
hiện phong độ thân sĩ của hắn, nàng sợ hãi vươn tay, đặt tay mình vào
trong lòng bàn tay của nam nhân. Alex trở tay nắm lấy bàn tay nhỏ xinh
của nàng, hơi dùng chút lực, đỡ nàng bước xuống xe ngựa.
Đây chỉ là lễ nghi xã giao bình thường nhất giữa nam nữ, nhưng lúc tay nàng bị bàn tay ấm áp của hắn nắm lấy, tim Margaret lại đập như trống
nổi. Bởi vì luyện kiếm quanh năm, nên trong lòng bàn tay Alex có không
ít vết chai, tuyệt đối không giống tay của những quý tộc sống cuộc sống
an nhàn sung sướng, nhưng loại thô ráp này ma sát với da thịt nàng, lại
khiến nàng cảm thấy vừa ấm áp vừa thoài mái.
Trong lúc nàng đang ngây người, xe ngựa chung quanh có thêm mấy chiếc, người qua lại cũng không ít. Vốn dĩ chiếc xe ngựa có kí hiệu của gia
tộc Farman đã đủ để khiến người ta chú ý, lại thêm một nam nhân cao lớn
anh tuấn đứng bên cạnh, càng khiến người đi đường bàn tán xôn xao. Người tinh mắt vừa nhìn liền nhận ra nam nhân tóc vàng đó chính là đại kỵ sĩ
thủ tịch của đoàn kỵ sĩ Thần Điện tiếng tăm lừng lẫy, tiếng bàn tán càng ngày càng lớn. Ở trên đại lục này, thần giáo Quang Minh có một vị trí
đặc thù, mà kỵ sĩ Thần Điện lại là những người đại biểu cho người bảo vệ tín ngưỡng này – là những người chiến sĩ vĩ đại, được dân chúng sùng
bái, kính ngưỡng. Là người nổi bật nhất trong đoàn kỵ sĩ Thần Điện,
người sùng bái Alex có thể nói là nhiều không đếm xuể, hắn giống như
ngôi sao kim trên bầu trời đại lục, già trẻ nam nữ đều kính ngưỡng hắn,
yêu quý hắn.
Thấy người tụ tập xung quanh ngày càng nhiều, thậm chí có người kích
động có ý định tiến đến, Margaret không tự chủ được mà lui về sau, thu
chặt cơ thể trong chiếc áo choàng. Nàng không quen bị người khác nhìn
chăm chú như vậy, bị nhiều người vây quanh, nàng thậm chí còn có cảm
giác hít thở không thông. Làm sao bây giờ, nàng hoảng loạn nghĩ, nàng
dường như… sắp không thở được.
”Đừng sợ.” Bên tai bỗng nhiên vang lên nam nhân thanh âm trầm thấp,
Alex nắm thật chặt lòng bàn tay lý kia con đang ở run rẩy đích tay nhỏ
bé, tay trái đường ngang cô gái gầy yếu đích vai cõng, đem nàng mật kỹ
càng thực địa khóa lại trong lòng,ngực.”Các vị, xin cho nhất làm cho
được không.” Hắn có lễ lại rất nhanh địa che chở mã cách lị đi phía
trước đi, chỉ chốc lát sau đích công phu sẽ mặc qua đám người, đi vào
ngói lan nói tư ma pháp học viện đích trong sân trường.
“Đừng sợ.” Bên tai bỗng vang lên giọng nói trầm thấp của nam nhân, Alex
nắm chặt bàn tay nhỏ bé đang run rẩy trong lòng bày tay hắn, tay trái
vòng qua vai nàng, đem nàng khóa chặt trong ngực, “Các vị, xin nhường
đường.” Hắn che chở Margaret nhanh chóng đi về phía trước, chỉ trong
chốc lát đã đi xuyên qua đám người, đi vào sân trường học viện ma pháp
Volantis.
“Tốt rồi.” Alex buông tay ra, “Bây giờ không sao nữa rồi, nàng nhanh đi vào đi.”
Margaret đưa lưng về phía hắn gật đầu, không tạm biệt cũng không nói
cảm ơn với Alex. Nhìn nàng rời đi mà không nói một lời nào, Alex không
khỏi bực mình, chẳng lẽ bản thân hắn lại đáng sợ đến như vậy?
Bỗng nhiên, khóe mắt hắn đảo qua vành tai lộ ra bên ngoài mái tóc của
nàng. Vành tai Margaret vừa tròn lại vừa nhỏ, lúc này cả vành tai nàng
đều hồng rực lên giống như trái anh đào, thoạt nhìn rất đáng yêu.
Một học sinh vội vàng đi lướt qua bên cạnh Alex, liếc nhìn nam nhân cao
lớn đang đứng đó, ánh mắt nam sinh có chút kì quái nhìn khóe miệng của
nam nhân lạnh lùng đó hơi nhếch lên, hình như hắn (Alex) đang nhìn theo
bóng dáng màu xám sắp biến mất đằng xa, nở nụ cười ôn nhu.