Đồng hồ trên tường vang lên sáu tiếng chuông, tượng gỗ hình người dáng
dấp kì dị từ trong hộp gỗ phần phật nhảy ra, cất giọng the thé kêu lên:“Đã đến giờ tan tầm rồi! Đã đến giờ tan tầm rồi!”
Từ trên cái bàn làm việc lung tung, lộn xộn lộ ra một cái đầu, đầu tóc
rối bời, mái tóc vừa đen vừa dày rối thành một đoàn giống như một cụm
rong biển, giữa mái tóc giống như rong biển đó, còn xiêu xiêu vẹo vẹo
cắm một cái bút lông chim. Chủ nhân của cái đầu rút ra bút lông chim,
đẩy lên gọng kính trượt xuống trên mũi. Dưới chiếc mũi khéo léo, tinh tế là đôi môi hồng như cánh hoa cùng với chiếc cằm nhu hòa, ngoại trừ mấy
chỗ trên có lộ ra một chút, còn hơn phân nửa khuôn mặt của nàng đều bị
che lấp dưới mái tóc dài.
Nàng vươn tay vuốt vuốt chiếc áo choàng pháp sư trên người, đội lên cái
mũ vành rộng, dường như muốn đem cả người mình đều che lại, giống như
một u hồn bay ra khỏi văn phòng.
Trên hành lang cực kì náo nhiệt, nhóm học sinh được tan học từ trong
phòng học tuôn ra ào ào, tất cả đều mặc áo choàng pháp sư màu đen, trên
cổ áo đeo một sợi dây dài phía dưới là huy hiệu trường hình mặt trời đỏ. Đây là
Đây là cách ăn mặc điển hình của học viện ma pháp Volantis, đây là học
viện số một trên đại lục, mà chất lượng giáo sư ở Volantis cũng đứng
hàng số một, có thể giảng bài ở học viện này, không ai không phải là
pháp sư có trình độ ma pháp cao siêu.
Margaret chỉ mới mười tám tuổi đã là giáo sư hiện nay đang giữ chức phó
khoa. Cho dù so sánh trong phạm vi toàn bộ đại lục, nàng cũng là thiên
tài ma pháp hiếm có. Nhưng điều kì quái chính là, vị giáo sư thiên tài
này đi trên hành lang, học sinh không những không tiến đến chào hỏi, mà
ngược lại, giống như nhìn thầy quái vật, ai nấy đều tránh xa nàng. Nhưng Diệp Huyên lại không hề chú ý tới chuyện này, nàng vô cùng tập trung
nhìn mặt đường dưới chân, cẩn thận để chồng sách ma pháp trên tay không
bị rơi xuống.
Đi đến sân trong thì tốt rồi, nàng yên lặng tự khuyến khích mình, đến
lúc đó nàng có thể sử dụng chú pháp để đống sách này bay lơ lửng trong
không trung mà đem về. Tổng cộng có mười cuốn sách mỗi cuốn dày hơn sáu
trăm trang, đây là toàn bộ số sách mà Margaret phải nghiên cứu hết trong tối nay.
Thiên phú chỉ là một phương diện, điều quan trọng là Margaret vô cùng
say mê, cần cù trong việc nghiên cứu bùa chú, đây cũng là nguyên nhân
nàng lấy được thành tựu như bây giờ. Đáng tiếc là trình độ lý thuyết của nàng thì đúng là có một không hai trên đại lục, nhưng điều này cũng
không thay đổi được nàng là một pháp sư vô dụng trong chuyện thực hành.
Khi mới nhập vào người vị ma pháp sư trẻ tuổi này, Diệp Huyên vô cùng
hưng phấn. Ma pháp có thể lên trời xuống đất, chém rồng diệt ma. Nhưng
rất nhanh, nàng liền phát hiện vị ma pháp sư Margaret này đừng nói đến
giết quái, ngay cả khi phóng ra một cái hỏa cầu sơ cấp cũng không trúng
đích. Cho dù là khi nàng giảng bài trên lớp - đúng vậy, lớp bùa chú tuy
phần nửa thời gian đều học kiến thức trong sách vở, nhưng ngẫu nhiên
cũng cần thực hành - mà nàng trong lúc làm mẫu cho học sinh thường xuyên gây ra sự cố.
Đây cũng là nguyên nhân khiến học sinh sợ hãi nàng - ai mà biết được đến gần giáo sư có bị nguy hiểm gì hay không, hơn nữa, Margaret quanh năm
mặc một cái áo choàng bụi bặm, khuôn mặt cũng không để lộ, cũng là
nguyên nhân khiến nàng không được hoan nghênh.
Người ta nói nhìn cách ăn mặc này thì người cũng như vậy tính tình cổ
quái, cho nên Margaret thật không may lại vừa vặn là nhân chứng sống cho đạo lý này. Lúc nhỏ nàng là đưa trẻ quái gở, nhu nhược tuy rằng thông
minh tuyệt đỉnh, nhưng tính cách lại mẫn cảm, u ám. Không giao thiệp với người khác, mỗi ngày trừ ăn cơm với ngủ ra thì nàng chỉ biết nghiên cứu ma pháp, một nữ nhân cổ quái như vậy, cho dù nàng đang ở tuổi xuân thì, cũng không có ai muốn tìm hiểu xem dưới mái tóc giống như rong biển đó
là khuôn mặt như thế nào.
Nhưng Margaret không thèm để ý đến chuyện này. Cho dù nàng là một đại mỹ nhân, nàng cũng lười quan tâm đến vẻ bề ngoài của mình. Điều duy nhất
mà nàng coi trọng, thậm chí là si mê cũng chỉ có việc nghiên cứu ma
pháp. Không đúng, còn có một thứ khác. Nói cho đúng thì đó là một người.
Bước ra khỏi cổng học viện, Diệp Huyên - bây giờ chúng ta nên gọi nàng
là Margaret - vẫn như thường lệ thấy được cỗ xe ngựa xa hoa dừng ven
đường. Khung xe được mạ vàng, trên thân xe có hình điêu khắc của một con sư tử đang rống giận bởm đỏ thân được mạ vàng, đây là biểu tượng của
gia tộc Farman. Trên đại lục này, gần như ai cũng biết biểu tượng đại
biểu cho gia tộc này là con sư tử.
Dưới ánh mắt hâm mộ của người đi đường, Margaret bước lên xe ngựa.
Học viện Volantis nằm ở phía bắc thành Damon, mà đích đến của chiếc xe
ngựa này là phía nam. Xuyên qua đường cái nhốn nhái, càng đi tới phía
nam, người xe đi lại trên đường càng ít. Bởi vì thành nam là khu thành
của giới quý tộc, chỉ có tầng lớp thượng lưu mới có khả năng sống ở đây. Gia tộc Farman chiếm khu đất lớn nhất trong thành nam, vài tòa nhà nối
liền nhau vừa cổ kính vừa thanh nhã, xuyên qua cổng lớn lại có thêm một
tầng kết giới ma pháp ngăn cản toàn bộ những ánh mắt tò mò bên ngoài.
Tòa nhà xa hoa như vậy cũng chỉ là một trong số những biệt viên của gia
tộc Farman sở hữu trong thành Damon.
Lúc này, xe ngựa dừng lại trước đại sảnh. Margaret thở dài một hơi, lại
kéo kéo áo choàng theo bản năng, đáng tiếc là cho dù nàng có sửa sang
lại như thế nào thì chiếc áo choàng quanh năm dính đầy hóa chất cùng với mực nước vẫn lôi thôi, xấu xí như cũ, đứng trước tòa nhà hoa lệ này lại càng không xứng.
Không chỉ một thân quần áo này, cả người Margaret, cũng đều không xứng
với nơi này. Trong sân viện, người làm vườn đi qua đi lại, quản gia, nữ
hầu đứng trước cửa cung nghênh nàng, thậm chí đến cả người phu xe này,
cũng không phải là người cùng một thế giới với nàng. Cho dù trên mặt họ
đều lộ ra nụ cười kính cẩn nghe theo, nhưng Margaret biết, bọn họ phục
tùng mình, chỉ là vì cũng chỉ vì danh phận của nàng.
”Phu nhân.” Nam quản gia Carson tiên sinh, hướng về phía Margaret cúi người cung kính, “Hoan nghênh ngài về nhà.”