Lúc này, pháp chế cố định Diệp Huyên đã được giải, thiếu nữ kiều kiều
ngẩng đầu, mở ra hai cánh môi hồng nhuận, đem côn thịt Trương Diễn ngậm
vào. Lúc vừa ngậm lấy côn thịt, quy đầu lớn như trứng vịt ở trong miệng
Diệp Huyên lại trướng lớn một vòng, cái lưỡi hương nhuyễn bị côn thịt
khẽ đỉnh, chỉ có thể đảo lung tung trong miệng.
Trương Diễn thẳng eo, khoái cảm to lớn khiến hắn lập tức liền muốn bắn ra. Hắn rên khẽ một tiếng, đưa tay nắm lấy cái cằm khéo léo của Diệp
Huyên: “A Huyên, không cần... Không cần ngậm chặt như vậy.” Việc này
Diệp Huyên không thể khống chế, côn thịt hắn lớn như vậy, mà miệng nàng
lại nhỏ như vậy.
Diệp Huyên ô ô nỉ non, theo bản năng dùng đầu lưỡi đẩy côn thịt Trương Diễn, không ngờ lại thành liếm lên quy đầu mã mắt, thắt lưng Trương
Diễn trầm xuống, quỳ hai chân kẹp lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Huyên. Hơn phân nửa côn thịt vốn đang ở ngoài cũng nhân thể nhảy vào trong
miệng Diệp Huyên, một căn vừa thô vừa dài, nóng như thiêu đốt, cổ họng
Diệp Huyên như run lên.
Hai mắt Diệp Huyên doanh đầy nước mắt, Trương Diễn đem côn thịt rút ra ngoài, khẽ vút hai bên miệng nhỏ của Diệp Huyên, trong mắt tràn đầy đau lòng: “Là vi sư càn rỡ.”
“Sư phụ.” Diệp Huyên không đồng ý, “Không phải nói muốn giải độc cho A Huyên sao, A Huyên, A Huyên muốn...” trong mắt Trương Diễn là một mảng
âm trầm: “Thật sự muốn?” “Vâng.” Tiểu cô nương xấu hổ gật gật đầu, thanh âm mềm mại khe khẽ, “Côn thịt sư phụ ăn ngon...”
Đây cũng không phải là Diệp Huyên nói dối, côn thịt Trương Diễn đúng
là không có hương vị kỳ quái gì, ngược lại mang theo mùi thảo mộc thơm
ngát giống như trên người hắn. “Tiểu yêu tinh, ngươi có biết bản thân
mình đang nói gì?” Trương Diễn giơ tay đánh khẽ lên bầu vú mềm mại của
nàng, “Hửm?” Hoa huyệt Diệp Huyên nhất thời phun ra một lượng dâm dịch
lớn, nam nhân từ cổ họng bật ra một tiếng “Hửm?”, quả thực không khác gì móng vuốt mèo cong cong gãi vào trong lòng nàng. “Sư phụ...” Nàng yêu
kiều gọi một tiếng, vươn bàn tay nhỏ bé nắm lấy dương vật Trương Diễn,
“A Huyên biết.” Rồi đem côn thịt ngậm vào miệng.
Lúc này đay thiếu nữ đang quỳ gối giữa hai chân Trương Diễn nên không
nhìn thấy biểu cảm của hắn. Nàng từng chút từng chút một đem cây gậy to
lớn đó nuốt vào, cái lưỡi thơm tho lại nhiệt tình liếm quanh thân cây
gậy. Đôi tay nhỏ bé cũng không nhàn rỗi, cẩn thận vuốt ve nửa cây gậy
còn lộ ra bên ngoài. Trương Diễn khép hờ hai mắt, một tay đỡ đầu Diệp
Huyên, từ trong cổ họng phát ra từng tiếng than nhẹ. Khuôn mặt tuấn tú
bây giờ đỏ bừng, sắc thái tràn ngập tình dục, Diệp Huyên thấy thế, không khỏi hưng phấn nghĩ muốn lấy lòng hắn nhiều hơn, dè dặt cẩn trọng đem
côn thịt nuốt vào sâu hơn một chút, cái miệng nhỏ nhắn dùng sức mút nó.
Trong tầm mắt Trương Diễn, chỉ thấy thiếu nữ xinh đẹp đáng yêu đang
hưng phấn ăn dương vật bản thân, thần sắc nàng mê say, cái miệng nhỏ
nhắn mở lớn, nước bọt trong suốt không khống chế được mà theo khóe môi
chảy xuống, trong không khí dâm mỹ dường như sắp hòa tan hắn. khoái cảm
to lớn kích thích hạ thân, Trương Diễn không kìm được lòng mà đè đầu
Diệp Huyên xuống, bắt đầu chậm rãi co rúm trong miệng nàng. Diệp Huyên
vừa khẽ rên rỉ, vừa nắm lấy hai viên cầu căng phồng dưới chân Trương
Diễn, theo tiết tấu trừu sáp của hắn mà nhẹ nhàng vuốt ve. Trương Diễn
trừu sáp càng lcus càng nhanh, côn thịt cũng đỉnh càng ngày càng sâu.
Lúc này, trog mắt Diệp Huyên bao phủ một màn nước, cảm thấy côn thịt
cứng ngắc thô to kia dường như muốn đâm xuyên miệng nàng.
Tay nàng nắm lấy hông Trương Diễn, hắn vẫn đang mặc y bào chỉ để lộ
chỗ kia ra ngoài. Diệp Huyên gắt gao nắm chặt bắp đùi cứng rắn của
Trương Diễn, chỉ là điểm khí lực ấy đối với Trương Diễn mà nói không
khác gì gãi ngứa, càng kích thích hắn động tác thêm kịch liệt. Diệp
Huyên nức nở một tiếng, muốn trả thù hắn bèn nắm lấy mấy sợi âm mao đen
nhánh hung hăng kéo xuống. (Khụ, chắc là đau lắm nha)
Trên mặt Trương Diễn lộ ra thần sắc khó nhịn, nghiến răng nghiến lợi
nói: “Tiểu trứng thối, có phải hay không muốn sư phụ giáo huấn ngươi.”
“Ngô... Ân... Không cần...” Diệp Huyên thật sự chịu không nổi, đây không phải là lần đầu tiên của sư phụ đại nhân sao, vì sao mạnh như vậy, nàng cảm thấy bản thân dần hít thở không thông. Trương Diễn đến cùng vẫn là
thương tiếc nàng, thở hổn hển ở trong khoang miệng nóng bỏng ướt át của
Diệp Huyên trừu sáp mấy chục lần, cuối cùng mãnh liệt bắn ra một trận
tinh dịch thẳng vào cổ họng nàng.
Tinh dịch Trương Diễn vừa nhiều lại vừa đặc, Diệp Huyên động quai hàm, ra sức nuốt xuống mấy lần mới đem toàn bộ nguyên dương của sư phụ đại
nhân ăn vào trong bụng. Chất lỏng nóng bỏng vừa trôi vào trong họng,
nàng liền cảm thấy một trận ấm áp trong cơ thể, cảm giác ham muốn nam
nhân cũng diu lại, Diệp Huyên tựa vào giữa hai chân Trương Diễn há miệng thở dốc. Dương vật vừa nhuyễn xuống của Trương Diễn lại có xu thế cứng
rắn trở lại. Nhưng hắn vẫn chưa hành động, chỉ dem Diệp Huyên ôm vào
lòng, bàn tay to lớn đặt trên bụng thiếu nữ: “Như thế nào, có dễ chịu
hơn không?”
Diệp Huyên gật đầu, nguyên dương của sư phụ quả nhiên hữu hiệu, lúc
này cảm giác ngứa ngáy trên người nàng đã dần dần biến mất, hiển nhiên
là dâm độc đã được giải. “Sư phụ.” Diệp Huyên tựa vào lòng ngực rắn chắc của hắn, “A Huyên rất mệt.” Trương Diễn nhìn thiếu nữ trong lòng, chỉ
thấy khuôn mặt nàng đỏ hồng, cặp môi thơm kiều diễm ướt át, làn da trên
người cũng ửng đỏ, bộ dạng đúng là không chịu nổi ân trạch. Bất quá...
Trương Diễn đem khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hơi hơi nâng lên, ở bên
tai nàng thấp giọng: “Thế nào, giải độc xong thì không cần sư phụ nữa
sao?” “Muốn.” Diệp Huyên dịu dàng nói, “Lần sau thôi.” Nói xong ôm cổ
Trương Diễn, ở trên người hắn cọ cọ. Trương Diễn vốn định buông tha
nàng, thấy nàng bày ra tư thế dụ hoặc, hắn làm có thể còn kiềm chế được. Dương vật giữa hai chân của hắn đã sớm hiên ngang đứng thẳng, tuy rằng
đây là lần đầu tiên của hắn, nhưng thân là Nguyên Anh chân quân, làm sao có thể giống tiểu tử phàm trần không thể đánh lâu dài.
Trương Diễn cũng không nói nhiều, ở trên người Diệp Huyên đốt lửa, một tay bắt đầu cởi quần áo. Tầng tầng lớp lớp y bào rơi xuống trên giường, lộ ra cơ bắp cân xứng, cơ ngực rắn chắc bóng loáng cùng thắt lưng hẹp
hữu lực. Về phần đại gia hỏa giữa hai chân, càng khí phách hiên ngang,
khí diễm kiêu ngạo. Diệp Huyên không khỏi nuốt nước miếng, tiểu huyệt
lại ẩm. “Còm muốn hay không?” Trương Diễn đem thân thể trắng nõn của
thiếu nữ kéo lại gần người, thân hình cao lớn áp lên người thiếu nữ tạo
ra cảm giác bức bách. “Muốn...”
Diệp Huyên chủ động nên đầu lên, hôn lên hai phiến môi mỏng kia. Đầu
tiên, nàng vừa hôn vừa nhẹ nhàng liếm lên môi Trương Diễn, lại duỗi ra
cái lưỡi thơm tho của mình, như linh xà tiến vào trong miệng nam nhân.
Mà Trương Diễn cũng không đẩy ra, cái lưỡi đinh hương kia ở trong miệng
hắn như cá gặp nước, dễ dàng thăm dò, tìm được đầu lưỡi Trương Diễn, bắt đầu cùng hắn dây dưa trong miệng. Cái lưỡi của nàng đảo quanh lưỡi hắn, lại cuốn lấy gốc lưỡi dùng sức mút.
Mắt thấy tiểu gia hỏa được một tấc lại muốn tiến lên một thước, ở
trong miệng Trương Diễn làm càn, còn nghĩ muốn đem đầu lưỡi duỗi đến
cuống họng hắn (cv là hắn hầu gian, k bik dịch vậy đúng k nữa). Trương
Diễn hung hăng cuốn lấy cái lưỡi thơm tho không an phận, đẩy trở về
trong miệng Diệp Huyên, bắt đầu ở trong miệng thiếu nữ áp đảo. Hai người cuồng nhiệt dây dưa môi lưỡi, cả người Diệp Huyên dường như đều bám lên người Trương Diễn. da thịt kề sát da thịt, hơi thở gia hòa nhau, tiểu
thỏ ngọc non mềm của thiếu nữ lúc có lúc không cọ xát trước ngực Trương
Diễn, khiến cả người hắn run rẩy.
Hắn rốt cục không thể nhẫn nại được nữa, bàn tay hướng xuống sờ nơi
giữa hai chân Diệp Huyên, nơi đó cũng đã ẩm ướt một mảng. “A Huyên.”
Giọng nói của Trương Diễn khàn khàn, “Sau hôm nay, người người ở huyện
Đông Dương đều sẽ biết, nàng là đạo lữ của Trương Diễn.” ở trong giới Tu Chân khác với ở dưới nhân gian, phàm là tu sĩ muốn cùng người khác kết
thành đạo lữ, chỉ cần thông truyền cho đệ tử, tuyên cáo với đồng đạo là
được. Câu nói vừa rồi của Trương Diễn, đó là muốn cùng Diệp Huyên kết
thành phu thê. Diệp Huyên đỏ bừng khuôn mặt gật gật đầu, rồi lại lắc lắc đầu: “Sư phụ, có phải hay không... Có phải hay không sẽ có người lên án sư phụ.”
Trương Diễn nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt nàng: “Không có người dám lắm
miệng.” Trong lòng hắn thở dài, thế gian nhiều chuyện thị phi, chỉ là
người bị chỉ trích sẽ là Diệp Huyên mà không phải là hắn Trương chân
quân. Hắn không muốn tiểu đồ đệ chịu dù chỉ một chút ủy khuất, nhưng lại không muốn buông tay nàng. Nếu như thực sự có người dám lắm miệng, ánh
mắt Trương diễn lạnh đi, hắn sẽ làm người đó không dám nói nữa.
Diệp Huyên có cảm giác vừa rồi trên người sư phụ tản ra hơi thở lạnh
lẽo, không khỏi có chút lo sợ không yên mở to hai mắt: “Sư phụ...”
Trương Diễn vội vàng ôm lấy nàng, ở trước ngực nàng tinh tế duyện hôn,
lại đem côn thịt nóng bỏng đỉnh vào giữa hai chân nàng: “Ngoan A Huyên,
nhanh chút để sư phụ đi vào.” “Vậy người, chính người tự đi vào thôi...” Thanh âm thiếu nữ mềm mại như nước.
Trương Diễn lại tiếp tục trêu đùa nàng, côn thịt ở nơi ướt át giữa hai chân Diệp Huyên lúc đâm lúc khẽ cọ, thỉnh thoảng lại đem hai cánh hoa
mềm mại mở ra, quy đầu to lớn cọ xát không ngừng lên tiểu ngọc châu đã
sung huyết. “Sư phụ!” Diệp Huyên thật sự ủy khuất, lúc này trong người
nàng lửa nóng khó nhịn, mà Trương Diễn trên trán cũng toàn là mồ hôi,
hiển nhiên hắn cũng đang nhẫn nhịn cực độ, nhưng lại vẫn không nhanh
không chậm tra tấn bản thân. Nam nhân xấu xa này, thực sự nghĩ muốn bản
thân cầu hắn sao.
Hừ, nàng chu miệng lên, ngươi không đến, vậy ta tự mình đến! nàng
nhanh chóng vươn tay bắt lấy căn thịt heo bổng nóng rực hướng dâm huyệt
bản thân đâm vào. Hai người không hẹn mà cùng phát ra một tiếng rên rỉ,
Trương Diễn là thỏa mãn, còn Diệp Huyên là đau. Trong lúc nóng vội Diệp
Huyên đã quên mất một chuyện nàng vẫn là một tiểu cô nương mười bốn tuổi hơn nữa còn là xử nữ, mà dương vật của sư phụ lại thiên phú kinh người
(ặc, vấn đề này cũng tính là thiên phú hả?), cho nên Trương Diễn chưa đi vào ngoại trừ muốn trêu chọc nàng cũng là vì đau lòng nàng.
Thiếu nữ nước mắt lưng tròng nức nở: “Sư phụ đau...” tiểu huyệt của
nàng theo bản năng co rút lại muốn đem tên vô lại đang cắm giữa hai chân nàng đẩy ra. Trương Diễn là sao có thể cho Diệp Huyên được như ý
nguyện, hắn dĩ nhiên là thương tiếc đồ nhi còn nhỏ nhưng lúc này đây là
tên đã lên dây không thể không bắn. “Ngoan, A Huyên, đừng sợ.” Trương
Diễn thở hổn hển, kiệt lực đè nén dục vọng muốn ngay lập tức đâm vào
trong,”Sư phụ sẽ nhẹ một chút, rất nhanh sẽ không đau.”
Lời còn chưa dứt, hắn liền đem hai chân thiếu nữ mở rộng ra một chút,
vươn tay đem dâm dịch lau lên thân cây gậy của mình, tâm tình hưng phấn
hung hăng vọt vào bên trong hoa huyệt. “A!” Đau lớn kịch liệt khiến cả
người Diệp Huyên run rẩy, nàng liều mạng giãy giụa, vừa khóc vừa nức nở
nói, “Sư phụ đại trứng thối! Sư phụ gạt ta, đau quá... ô ô ô đau quá...”
Trương Diễn vội vàng đè lại thân thể đang vặn vẹo lung tung của nàng,
côn thịt cũng nằm yên trong dâm huyệt không động. Hắn đau lòng hận không thể đem côn thịt lập tức rút ra, nhưng lại luyến tiếc cảm giác ướt át
khít khao trong tiểu huyệt của nàng, cảm giác đó giống như có ngàn vạn
cái miệng nhỏ nhắn mút lấy hắn. nếu hắn không có sự tự chủ kinh người sợ là lập tức sẽ ở trong hoa huyệt hung hăng trừ sáp nàng.
“Không đau... Không đau...” Trương Diễn dùng môi hôn lên nước mắt trên má Diệp Huyên, bàn tay to không ngừng vuốt ve ngực cùng bụng nàng. Sau
một lúc, cảm giác đau đớn như muốn xé rách thân thể nàng mới dần dần
biến mất. Mà mồ hôi trên trán Trương Diễn không ngừng rơi xuống, một
giọt lại một giọt rơi xuống, có giọt rơi xuống trên ngực Diệp Huyên, có
giọt lại rơi dọc theo cổ hắn rồi biến mất trong đám lông dưới khố.
Trong lòng Diệp Huyên không khỏi mềm xuống lại vừa cảm thấy chua xót,
nam nhân này thật sự thương tiếc nàng, tình nguyện ép bản thân nghẹn đến sắp nổ mạnh, cũng không muốn khiến nàng đau đớn. nàng vươn cánh tay,
đem Trương Diễn kéo xuống áp vào ngực nàng: “Sư phụ, A Huyên không đau,
người... Động đi.” Căn côn thịt thô to kia liền lập tức bắt đầu chuyển
động, nhưng Trương Diễn cũng không dám vội vàng buông thả bản thân, chậm rãi từng chút từng chút nghiền nát hoa huyệt non mềm. Hắn lại không
biết cảm giác như vậy mới khiến con người điên cuồng nhất, Diệp Huyên
rất nhanh liền chìm đắm trong đó. Khoái cảm tê dại theo hoa huyệt lan ra khắp cơ thể, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trong miệng cũng y y nha nha
rên rỉ: “Ân... Sư phụ, rất ngứa... Nhanh một chút...” Lần này Trương
Diễn thuận theo nàng, tốc độ trừu sáp bắt đầu nhanh hơn, mà tiếng rên rỉ của Diệp Huyên cũng ngày càng lớn. nàng tựa như chú mèo con nho nhỏ ở
bên tai Trương Diễn kêu lớn, âm thanh vừa giống như nỉ non lại vừa giống như thở dốc khiến Trương Diễn sắp đánh mất lý trí.
Động tác của hắn càng lúc càng nhanh, nơi giao triền giữa chân hai
người dâm thủy không ngừng vẩy ra âm thanh xì xì phát ra liên tục. Lửa
nóng của nam nhân hung hăng đánh lên hoa khẩu thiếu nữ, thân thể va chạm nhau tạo ra âm thanh nặng nề, vang dội. Diệp Huyên giống như một con
thuyền mất lái không ngừng chìm nổi, trong hoa huyệt dường như có một
căn cột đá cứng rắn không ngừng đội lên trong bụng nàng. Hai chân nàng
vô lực mở ra, rơi xuống bên hông Trương Diễn đang vận động. Trong tầm
mắt đang dần trở nên mê man, nàng chỉ nhìn thấy căn côn thịt dữ tợn kia
rút ra toàn bộ rồi lại cắm vào đến tận gốc. Hai quả trứng to lớn dưới
gốc căn côn thịt đánh lên hoa khẩu của nàng, cảm xúc nóng rực khiến Diệp Huyên co rúm người.
“Sư phụ... Không cần... Ân a... Không cần... Thật nhanh... A... Thật
lớn... A Huyên, A Huyên chịu không nổi...” miệng nhỏ thiếu nữ khẽ nhếch, nước bọt không khống chế được theo khóe môi chảy xuống, làm đôi môi
càng thêm ướt át, kiều diễm. “Ngươi muốn.” Trương Diễn hung hăng cắn
vành tai thiếu nữ, âm thanh trầm thấp giống sói đói, làm Diệp Huyên có
chút kinh diễm.
“Đại... Ân... Đại phôi đản...” Diệp Huyên khóc nức nở kêu lên, nào ngờ động tác Trương Diễn càng thêm hung ác. Hắn đem chân nàng mở lớn ra sức rong ruổi, miệng thì cắn vành tai nộn nộn lung linh, trong giọng nói
cũng không đè nén được sự hưng phấn: “A Huyên, ngoan, gọi ta một tiếng
sư phụ.” Cái này, thật biến thái! Diệp Huyên cắn môi không chịu gọi, hai đầu lông mày Trương Diễn khẽ nhếch, côn thịt trong hoa huyệt lại điều
chỉnh góc độ, dùng sức đâm vào chỗ mẫn cảm của hoa huyệt.
“A!” khoái cảm chợt đánh úp tới khiến trước mắt Diệp Huyên trắng xóa,
nàng banh thẳng hai chân, theo TRương Diễn từng đợt hung hăng đâm vào
gần như hỏng mất, “Sư phụ, không cần... Vàn cầu người... Không cần đâm
nơi đó... A...” “Dám không gọi, ân?” thanh âm nam nhân nghe qua có vẻ
khí định thần nhàn (bình tĩnh, thong dong-chắc vậy) nhưng lại mị hoặc
khôn cùng. “Trứng thối...” diệp Huyên chịu thua khóc thành tiếng, mà
Trương Diễn lại tiếp tục nặng nề đâm vào, quy đầu còn ở chỗ đó nghiền
nát một vòng, côn thịt rút ra, Diệp Huyên cũng run rẩy tiết ra chất lỏng trong suốt. Thắt lưng thiếu nữ bây giờ mới chạm xuống giường, nàng có
giảm giác như đang nằm trong mây, chỉ có thể nằm đó kinh ngạc nhìn nam
nhân vươn tay đem chất lỏng bản thân vừa tiết ra hứng ở trong lòng bàn
tay rồi từng chút từng chút liếm vào miệng. “Ân...” nàng không khống chế được mà rên rỉ một tiếng, trong lòng chỉ có một suy nghĩ- nam nhân cấm
dục mấy ngàn năm, quả nhiên 100% là cầm thú.