“Cửu ca, huynh có với tới không?” Tiểu cô nương đứng dưới tàng cây,
ngưỡng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn thiếu niên đang trèo lên cây hái hoa cho
mình. Cả tán cây nở đầy hoa giống như đóa mây trắng nơi chân trời, bóng
dáng người thiếu niên mặc một thân thanh sam thấp thoáng trong tán lá,
nhìn không rõlắm.
”A” Thiếu niên duỗi tay ngắt một nhành hoa,
từng đóa hoa trắng muốt nở rộ thành từng cụm. Thiếu niên đang tuổi lớn,
thân hình gầy yếu, hắn nhẹ nhàng thả nhánh cây xuống dưới, “A Huyên, cho muội đấy!”
”Nha...” Tiểu cô nương vui vẻ đón lấy nhánh cây, hương hoa thơm ngào ngọt bao phủ khắp xung quanh.
”Đẹp không?” Thiếu niên lưu loát nhảy xuống từ trên cây, trên trán lấm tấm mồ hôi,
khuôn mặt lạnh lùng ngày thường giờ đây cũng trở nên nhu hòa hơn.
”Đẹp!” Trong mắt thiếu niên, tiểu cô nương cười vui vẻ, đôi mắt cong cong,
nàng vươn tay, dịu dàng lau đi lớp mồ hôi trên trán hắn, “Đại ngốc.”
”Huynh không ngốc.” thiếu niên lầm bầm phản bác.
Tiểu cô nương đưa nhánh hoa lên mũi, hít một hơi thật sâu: “Huynh chính là đồ đại
ngốc, Tiểu Ất ca ở phố Tây thấy cây hoa trong nhà ở quá đẹp, nên mới
chiết mấy cành tặng muội, mà huynh lại cứ nghĩ đông nghĩ tây.” Tuy
nàng nói mấy câu trách cứ hắn, nhưng ngữ khí không chút oán trách nào,“Được rồi,hoa huynh hái đẹp hơn hoa của Tiếu Ất ca, như vậy đã được
chưa?”
”không phải là so với hoa hắn hái đẹp hơn mà so với hoa ai hái cũng đẹp hơn.”
Nghe xong lời này, tiểu cô nương bật cười, nắm tay nhỏ đấm lên ngực thiếu
niên, “Huynh a, huynh a....” Tiếng cười vui vẻ vang vọng khắp cái
sân nhỏ, chui vào tận sâu trong lòng thiếu niên.
Hoa có đẹp, cũng không đẹp bằng muội.
#
Diệp Huyên mở mắt, thị giác của nàng vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, chỉ mơ hồ
nhìn thấy đường nét hoa văn trên đỉnh màn, nàng vừa nằm mơ thấy Tạ
Diễm....
Tuy Diệp Huyên vẫn chưa bao giờ hết hi vọng có thể tìm
thấy Tạ Diễm, nhưng đã rất lâu rồi nàng khôngmơ thấy hắn nữa. Lúc
tỉnh không muốn nhớ đến người đó, nhưng lúc ngủ nàng không thể ép buộc
mình không nhớ tới hắn. Có lúc nàng nghĩ rằng, cả đời này có lẽ Tạ Diễm
chỉ có thể còn sống trong kí ức của nàng.
Khi đó, Diệp Huyên mới
mười lăm tuổi, thiên chi kiêu tử, xuất thân danh môn, cha mẹ, sư phụ, sư huynh, tất cả mọi người đều cưng chiều nàng. Nàng dường như chưa bao
giờ nếm trải được mùi vị thất bại, nhưng hết lần này đến lần khác nàng
lại bị người thiếu niên ở thành Hành Nam đó ghét bỏ.
Cái tên đại
ngốc cả ngày đều xụ mặt kia có gì tốt chứ? Tiểu cô nương kiêu ngạo nghĩ, tu vi cũng khôngcao bằng mình, thiên phú cũng không tốt bằng mình, cha
mẹ đều là những tu sĩ bình thường, lớn lên có phần tuấn tú nhưng
cũng không đẹp hơn sư huynh. Nhưng nàng cũng không hiểu nổi bản thân bị
cái gì, mỗi ngày đều ngốc nghếch bám sau mông cái tên ngu ngốc đó, mặt
nóng dán mông lạnh! Tức chết điđược! Tiểu cô nương tức tối giậm chân,
nếu hắn không để ý đến mình, thì mình cũng không thèm để ý đến hắn! Ngày hôm nay mới thề thốt như thế nhưng đến hôm sau, nàng liền quên
sạch không còn mộtmảnh, tiếp tục nhảy nhót tung tăng đi đến nhà hắn.
Bây giờ nghĩ lại lúc đó khờ dại, không buồn không lo, sợ là sẽ không bao
giờ... quay lại được nữa. Hai người trẻ tuổi, cơ duyên xảo hợp mà gặp
nhau, thiếu niên ít lời lại hay ngại ngùng, cô gái nhiệt tình hoạt bát,
hai người họ trái ngược nhau như vậy, lại giống như hai cực trái chiều
của nam châm cứ hút lấy nhau.
Diệp Huyên vẫn còn nhớ ngày mà Tạ
Diễm thổ lộ, trời mưa rất to, cả tòa thành Hành Nam đều âm u, ẩm ướt.
Hai người đứng trú mưa dưới mái hiên, vừa ngẩng đầu nhìn nhau liền thấy
đối phương cả người đều ướt sũng.
”Cửu ca, cả người huynh đều ướt đẫm.” Tiểu cô nương nhăn mũi, “Hi, nhìn rất xấu nha.”Nghe xong những lời này, trong mắt Tạ Diễm liền lóe lên ý cười, hắn nhìn
Diệp Huyên, khuôn mặt nhỏnhắn tinh xảo, gò má ửng hồng, nàng giống
như một đóa hoa đang chớm nở đầy yêu kiều. hắn cũng không hiểu tại sao
lại đột nhiên bật thốt ra những lời vẫn chôn sâu tận trong đáy lòng: “A
Huyên, huynh thích muội.”
hắn nói, A Huyên, huynh thích muội.
Dù đã qua hơn năm trăm năm, nhưng ở trong lòng Diệp Huyên, đó vẫn là
câu nói khiến trái tim nàng rung động nhất.
Khi đó nàng đã trả lời như thế nào? Nàng liếc xéo Tạ Diễm một cái: “Muội đã sớm biết huynh thích muội rồi, đồ ngốc.”
”Khụ....” Tạ Diễm ho khan, “Vậy, vậy muội có thích ta không?” Tuy hắn tỏ vẻ rất
trấn định nhưng Diệp Huyên nhìn thấy vành tai hắn đã đỏ ửng lên.
”Huynh đoán đi.” Tiểu cô nương nghịch ngợm nháy mắt, nhưng không đợi Tạ Diễm trả lời, nàng đã chạy mất.
Đương nhiên là thích, vẫn luôn thích, năm trăm năm đã trôi qua, muội vẫn thích huynh.
Có tiếng bước chân rất khẽ, ai đó đang đi đến. Diệp Huyên ngồi trên nhuyễn tháp đặt bên cửa sổ, khoác lên mình chiếc đạo bào rộng thùng thình, mái tóc dài xõa tung sau lưng, giống như một con búp bê tinh xảo, yếu ớt.
nàng nghe thấy tiếng động, quay đầu lại, đôi mắt không có tiêu cự nhìn
về phía trước.
”Cửu ca,“ Nàng nhẹ giọng gọi nhũ danh của Tạ Diễm, “Ngươi là Cửu ca sao?”
Người tới không nói gì, Diệp Huyên biết, hắn sẽ không trả lời nàng.
Nếu hắn đã lựa chọn giấu giếm thân phận, thì sao có thể trả lời nàng
được. Chẳng trách, chẳng trách lúc mình nhìn Tạ Duật Chi thì luôn nghĩ
đến Tạ Diễm. hắn dùng pháp thuật tahy đổi dung mạo, nhưng không cách nào thay đổi được cảm giác mà hắn gây ra cho Diệp Huyên.
Diệp Huyên
chưa từng nghĩ tới chuyện này, tuy nàng cảm thấy giọng nói của Tạ Duật
Chi rất quen thuộc, nhưng không thể nào ngờ tới, người mình luôn tìm
kiếm suốt năm trăm năm qua, lại đang đứng ngay trước mặt mình. Chỉ
là hắn đã biến thành một tên ma đầu điên cuồng cố chấp, tâm ngoan thủ
lạt, biến thành kẻ thù mà nàng muốn giết chết.
thật đúng là buồn
cười, nàng hận Thiên Diễn giáo, là nơi khởi nguồn của bi kịch mà Tạ Diễm gặp phải. Bây giờ gặp lại, người mà nàng muốn báo thù thay cho hắn,
cũng là kẻ thù mà nàng muốn giết. Nhiều năm oán hận, nhiều năm kiên trì, nhưng bây giờ tất cả mọi thứ lại trở thành sự mỉa mai lớn nhất đối với
nàng.
”Huynh biết, đúng không?” Diệp Huyên nhẹ giọng nói, “Huynh
biết muội vẫn luôn tìm huynh, biết muội vì cái gì mà muốn san bằng Thiên Diễn giáo này, làm sao có thể không biết đây...” Nàng cười chua chát,“Cả tu chân giới không ai không biết, Minh Quyết đạo quân của Thương Lan phái là một nữ nhân điên đáng thương, vẫn luôn tìm kiếm người đã chết
cách đây năm trăm năm, mọi người ai cũng nói huynh chết rồi...” nàng cảm thấy có thứ gì đó chảy ra từ khóe mắt, chỉ có thể gồng mình cắn chặt
khớp hàm đau nhức, “Muội không tin... Muội vẫn luôn không chịu tin,
và sự thật là muội đã đúng...” Nàng đã từng nghĩ rằng, nước mắt trong
người đã chảy cạn từ cái ngày ở thành Hành Nam, nhưng bây giờ những giọt nước mắt nóng hổi lại đang tích tách rơi xuống, “Huynh biết không” Nàng cố gắng cong khóe môi, cố gắng khiến bản thân nhìn không quá chật vật,“Muội bây giờ lại hi vọng... Muội sai rồi.”
Bàn tay hắn lướt
qua, nhẹ nhàng che đi đôi mắt Diệp Huyên, cũng lau đi nước mắt nơi khóe
mắt nàng. Đến lúc hắn bỏ tay xuống, thì thị giác của nàng
cũng không phục. Tạ DIễm đứng trước mặt Diệp Huyên, thời gian vội vã
trôi qua, người thiếu niên gầy gò trước kia đã trưởng thành
thành một nam nhân cao lớn, đạo bào đen tuyền dành riêng cho chưởng môn
của Thiên Diễn giáo khoác lên người khiến khuôn mặt hắn càng thêm lạnh
lùng. hắn hoàn toàn khác hẳn với trước kia.
Người đã từng ngại
ngùng, hướng nội trong kí ức của nàng đã chết rồi, hắn bây giờ là Ma Tôn người người kính sợ... chỉ có khuôn mặt vẫn như xưa. Tuy nét ngây
ngô trên khuôn mặt thời thiếu niên đãkhông còn, nhưng Diệp Huyên chỉ cần liếc mắt một cái cũng nhận ra hắn.
”Cửu ca...” Nàng kìm không được mà vươn tay, vuốt ve vết sẹo dài trên má phải của hắn.
Vết sẹo kéo dài từ thái dương xuống tận dưới cằm. Tạ Diễm cũng không hề
muốn che dấu, nhìn vết sẹo dữ tợn trên mặt hắn, đôi mắt Diệp Huyên đau
nhức như bị kim châm. Tạ Diễm đã sớm vứt bỏ thân thể phàm nhân trở thành Hóa Thần đạo quân, trải qua quá trình thoát thai hoán cốt mà vết sẹo
này vẫn còn, thì chỉ có thể là do vết thương này đã tổn thương đến tận
thần hồn của hắn. Bị tổn thương thần hồn, lúc đó, hắn nhất định là rất
đau.
Cuối cùng, bàn tay Diệp Huyên dừng lại trên sườn mặt của Tạ
DIễm, nhưng không phải là vuốt ve, mà là hung hăng tát cho hắn một cái.